Chương 207-5
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Chương 208 (1->3)
"Đương nhiên." Thuồng Luồng tiên cảm thấy được ý nghĩ trong lòng tôi, khóe miệng cũng vểnh lên một tia cười lạnh.
Nói xong nó nhấc tay vung lên, vốn lúc đầu thân thể nó không có gì lạ thoáng chốc yêu khí bắn ra bốn phía, trong vòng hai mét quanh chỗ Thuồng Luồng tiên đứng toàn bộ nhuộm thành mày xanh lục!
Tôi lập tức kinh ngạc một chút, mấy ngày không để ý, yêu lực của Thuồng Luồng tiên vậy mà lại tiến bộ không ít, xem ra không phí công ăn hồ yêu bốn hạch, không chỉ giúp Thuồng Luồng tiên mọc ra lông tóc, yêu khí còn tinh thuần không ít.
Không chỉ là tôi chấn kinh, mấy vị trong phòng cũng phát giác được yêu khí cường đại ngoài phòng, vội vội vàng vàng mở cửa, hỏi chúng tôi: "Các hạ yêu lực thật mạnh, cũng không phải lang yêu, xin hỏi..."
Không chờ đối phương nói xong, cơn nóng giận của Thuồng Luồng tiên liền bốc lên, mắng: "Các hạ cái gì, lão tử cùng các người không phải địch không phải bạn, đơn thuần không quen biết các người, các người không phải người Diệp gia ư, gia tộc gặp nạn, các ngươi đều theo lão tử trở về đánh nhau đi, ở đây cải trang trốn tránh như rùa rụt cổ vậy!"
"Ngươi..." Sắc mặt người nam trưởng thành cầm đầu lập tức thay đổi, không hiểu chịu nổi tức giận bỗng nhiên mắng, nhưng hắn vẫn kiêng dè yêu khi cực mạnh của Thuồng Luồng tiên, kìm hãm cơn bực nói: "Các hạ nếu biết chúng ta là người Diệp gia, chắc hẳn phải biết danh tiếng yêu sư Diệp gia, ngươi mặc dù yêu lực cường thịnh, nhưng dù sao cũng là yêu, hà tất đắc tội Diệp gia, tự tìm phiền phức cho mình."
"Ha ha, một Diệp gia nho nhỏ, còn chưa xứng cho lão tử tìm phiền phức!" Thuồng Luồng tiên bị người nam kia chọc cười, cười xong, trên mặt Thuồng Luồng tiên chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Không còn nói nhảm cùng đám người Diệp gia, bên trong miệng Thuồng Luồng tiên phát ra một chuỗi thanh âm tê tê, sau đó tay khẽ vồ trên không, người nam nhân kia liền bay lên, giống như bị Thuồng Luồng tiên khống chế vậy.
Khóe miệng Thuồng Luồng tiên cười lạnh càng thêm rõ ràng, hai tay không ngừng đem người trốn tránh trong phòng kéo ra, rất nhanh, hết thảy mười người lớn bé đều bị lôi ra.
Bọn họ trôi nổi ở giữa không trung, giống như con diều bị chơi đang bay ơ lửng, chỉ có thể mặc cho Thuồng Luồng tiên lôi đi.
"Bám chặt ta Dương Dương, đi!" Thuồng Luồng tiên để cho tôi ngồi trên lưng, sau đó nhảy lên không, bay qua nóc nhà hàng.
Tôi lúc này mới phát hiện, chả trách vườn hoa với phòng ăn này quang cảnh hơi giống Diệp gia, hóa ra bọn họ lại là hàng xóm, đi qua đằng sau tường vườn hoa và phòng ăn liền là Diệp gia!
Lúc này đã là hơn chín giờ tối, Diệp gia thắp đèn đuốc sáng trưng, phòng kia là nơi lúc trước tôi gặp Diệp lão gia, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng mọi người chạm cốc uống rượu trong đó.
Tôi có chút bất ngờ, tuy nói biết đêm nay Diệp gia mở tiệc tiếp đón Tô Mộc, nhưng giờ đã là hơn chín giờ, mà tiệc tối còn chưa kết thúc, chẳng lẽ bọn họ quên chuyện đêm nay đàn sói đến báo thù rồi?
Trong lòng tôi không hiểu, liền để Thuồng Luồng tiên cho tôi đi xuống xem xét một chút.
Chỉ là chúng tôi còn chưa nhảy xuống, trong lòng tôi lại đột nhiên giật mình, giống như phía sau có cái gì nhìn tôi chằm chằm vậy.
Ta lập tức quay đầu nhìn.
Thuồng Luồng tiên cảm ứng được sự khác thường của tôi cũng quay đầu nhìn.
Đằng sau không có gì, đừng nói lang yêu, quỷ cũng không thấy con nào.
Có lẽ là tôi quá đa nghi, tôi nhẹ nhàng thở ra, nói Thuồng Luồng tiên có thể đi xuống.
Thuồng Luồng tiên động tác nhanh nhẹn phi thường, thân thể uốn lên mang tôi lượn xuống dưới, bước nhanh hướng phòng kia ngang nhiên định xông vào.
Chỉ có điều lúc cách phòng kia còn có hai ba mét, Thuồng Luồng tiên lại bỗng nhiên dừng lại.
"Thế nào?" Tôi hỏi.
"Trông thấy kia là cái gì chưa?" Thuồng Luồng tiên chỉ vào một đốm trắng nhỏ chỗ căn phòng khuất nói.
Tôi nhìn theo hướng Thuồng Luồng tiên chỉ, cái nó chỉ đúng là đốm nhỏ kia, xung quanh không có những vật khác, mà thứ chấm tròn màu trắng giống như là một mảnh vải thông thường, mảnh vải không có âm khí cũng không có yêu khí, thậm chí ngay cả dương khí tôi cũng không thấy.
Chẳng lẽ Diệp gia lại trông cậy vào cái đốm nhỏ này để chống cự đàn sói.
Ta không hiểu nhìn Thuồng Luồng tiên, Thuồng Luồng tiên giải thích: "Kia là cờ đầu hàng, là ám hiệu yêu sư cùng yêu loại hiệp nghị, chỉ cần trong hai bên giao chiến có một bên phủ lên cờ đầu hàng, bên còn lại nhất định phải cho đối phương cơ hội đàm phán, không thể tùy tiện tiến công, cô nói Diệp gia lúc này phủ lên cờ đầu hàng, là muốn lấy cái gì làm điều kiện đàm phán?"
Trong lòng tôi nặng trĩu, đáp án đã vô cùng rõ ràng, không ngờ bọn họ lại vô liêm sỉ như vậy, dù sao cũng là danh môn vọng tộc giới huyền học, kết quả không đánh mà hàng, muốn đưa Tô Mộc ra ngoài cầu hoà, vô liêm sỉ!
Tôi đi thẳng hướng căn phòng đó, dù sao hiện tại trong tay chúng tôi có nhiều tù binh Diệp gia như vậy, cũng không tin Diệp lão gia còn dám hại Tô Mộc!
Chỉ là tôi vừa đi chưa được hai bước, sau lưng bỗng xuất hiện một tiếng sói tru kéo dài thê lương!
Đến rồi!
Trong lòng tôi có linh cảm, còn chưa kịp bình tĩnh lại sau tiếng sói tru, liền bị Thuồng Luồng tiên một tay kéo đến chỗ tối, nói: "Đừng đi qua đó vội, tránh cho cô cũng bị những con sói yêu kia để mắt tới, ông nội Thuồng Luồng tiên của cô mặc dù lợi hại, nhưng hảo hán không đỡ nổi nhiều người, lúc này tuyệt đối không nên trêu chọc đám sói điên kia."
"Nhưng Tô Mộc còn ở trong Diệp gia, anh ấy làm sao bây giờ?" Tôi hốt hoảng, lúc đầu ỷ có Thuồng Luồng tiên hộ thân, tôi cũng không sợ hãi gì cả, hiện tại nghe Thuồng Luồng tiên nói như vậy, hiển nhiên không muốn tranh đoạt vũng nước đục này, tôi lập tức lo lắng cho Tô Mộc.
Thuồng Luồng tiên lập tức trợn mắt nhìn tôi một cái: "Lúc này thấy nhớ Tô Mộc rồi à? Lúc rời Diệp gia, ai hận Tô Mộc muốn chết? Hắn để ngươi đi, còn quản sống chết của hắn làm gì, chúng ta nhất định phải xem náo nhiệt chính một phen."
Nói xong thân thể Thuồng Luồng tiên nhảy lên, mang tôi lẻn đến một chỗ ẩn núp kín đáo trên cây to.
Lúc đó tôi mặc dù rất giận Tô Mộc, nhưng đó là bởi vì anh đuổi tôi đi, còn nói tôi không có tư cách quản chuyện của anh, hiện tại tôi đã tỉnh táo lại, vả lại tôi đã biết mình hiểu lầm Tô Mộc, anh cố ý để tôi đi, cũng là vì để cho tôi rời khỏi Diệp gia...
Tôi túm lấy Thuồng Luồng tiên, muốn van nài nó giúp đỡ Tô Mộc, nhưng lời tôi còn chưa nói, cửa phòng liền mở ra.
Hai nam nhân trên người tỏa ra yêu khí mang theo một cái túi da rắn đen sì đi tới, dừng lại ném cái túi xuống đất.
Trong túi trĩu nặng, nhìn kích thước vừa vặn hình dáng của một người.
Tám chín phần mười bên trong là Tô Mộc!
Lòng tôi nghẹn đắng, hai mắt nhìn chằm chằm cái túi kia, ngay cả mắt cũng không dám chớp một lần.
Rất nhanh bốn phía trên vách tường mấy cái bóng đen nhảy xuống, chính là cự lang chúng ta nhìn thấy tại khách sạn lúc trước.
Chỉ có điều lần này cái đầu cự lang so với lần trước chúng tôi nhìn thấy còn to hơn, yêu khí trên thân cũng càng nặng một chút.
Cự lang cầm đầu tiến đến chỗ túi da rắn, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó bỗng nhiên nổi giận, quát: "Đây chính là thứ Diệp gia các người đem ra đàm phán ư?
Hồ yêu chết tiệt, chán sống rồi a! Bảo lão gia nhà các người ra đây!"
"Lão gia nhà chúng tôi không có ở đây, mặc dù đây chỉ có một lệ quỷ, nhưng nữ nhân là thực quỷ đầu thai chúng tôi nhất định sẽ bắt trở lại tự mình dâng cho Lang Vương, mong các người lui binh..." Hồ yêu nói.
Không đợi hồ yêu nói xong, cự lang cầm đầu đã không kiên nhẫn được nữa, cơ thể bỗng nhiên bay lên không, nhào thẳng về phía hồ yêu, nhấn chặt hồ yêu trên mặt đất, sau đó đầu hất ngửa về sau, miệng chĩa thẳng lên trời: "Ngao ~ "
"Ngao ~ "
"Ngao..."
Có cự lang dẫn đầu, nhóm sói đi theo phía sau hắn cũng trong nháy mắt gào lên, sau đó âm thanh truyền từng trận về sau, chỉ một lúc sau, tiếng sói tru đã vang vọng tới tận chân trời.
Càng quan trọng hơn là, thanh âm này càng đi về phía sau càng đục dày, hiển nhiên số sói đằng sau tru lên càng ngày càng nhiều, thời gian trong nháy mắt, tiếng sói tru đã vang vọng tới bảy tám dặm bên ngoài.
Trán tôi trong nháy mắt chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, rốt cuộc đã rõ Thuồng Luồng tiên vì sao lại không đồng ý trêu chọc đàn sói, chắc là do tiếng kêu ngày càng hung hậu của bầy sói. Nếu không phải là một hai trăm con sói, thanh âm căn bản truyền không được xa như vậy!
"Đương nhiên." Thuồng Luồng tiên cảm thấy được ý nghĩ trong lòng tôi, khóe miệng cũng vểnh lên một tia cười lạnh.
Nói xong nó nhấc tay vung lên, vốn lúc đầu thân thể nó không có gì lạ thoáng chốc yêu khí bắn ra bốn phía, trong vòng hai mét quanh chỗ Thuồng Luồng tiên đứng toàn bộ nhuộm thành mày xanh lục!
Tôi lập tức kinh ngạc một chút, mấy ngày không để ý, yêu lực của Thuồng Luồng tiên vậy mà lại tiến bộ không ít, xem ra không phí công ăn hồ yêu bốn hạch, không chỉ giúp Thuồng Luồng tiên mọc ra lông tóc, yêu khí còn tinh thuần không ít.
Không chỉ là tôi chấn kinh, mấy vị trong phòng cũng phát giác được yêu khí cường đại ngoài phòng, vội vội vàng vàng mở cửa, hỏi chúng tôi: "Các hạ yêu lực thật mạnh, cũng không phải lang yêu, xin hỏi..."
Không chờ đối phương nói xong, cơn nóng giận của Thuồng Luồng tiên liền bốc lên, mắng: "Các hạ cái gì, lão tử cùng các người không phải địch không phải bạn, đơn thuần không quen biết các người, các người không phải người Diệp gia ư, gia tộc gặp nạn, các ngươi đều theo lão tử trở về đánh nhau đi, ở đây cải trang trốn tránh như rùa rụt cổ vậy!"
"Ngươi..." Sắc mặt người nam trưởng thành cầm đầu lập tức thay đổi, không hiểu chịu nổi tức giận bỗng nhiên mắng, nhưng hắn vẫn kiêng dè yêu khi cực mạnh của Thuồng Luồng tiên, kìm hãm cơn bực nói: "Các hạ nếu biết chúng ta là người Diệp gia, chắc hẳn phải biết danh tiếng yêu sư Diệp gia, ngươi mặc dù yêu lực cường thịnh, nhưng dù sao cũng là yêu, hà tất đắc tội Diệp gia, tự tìm phiền phức cho mình."
"Ha ha, một Diệp gia nho nhỏ, còn chưa xứng cho lão tử tìm phiền phức!" Thuồng Luồng tiên bị người nam kia chọc cười, cười xong, trên mặt Thuồng Luồng tiên chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Không còn nói nhảm cùng đám người Diệp gia, bên trong miệng Thuồng Luồng tiên phát ra một chuỗi thanh âm tê tê, sau đó tay khẽ vồ trên không, người nam nhân kia liền bay lên, giống như bị Thuồng Luồng tiên khống chế vậy.
Khóe miệng Thuồng Luồng tiên cười lạnh càng thêm rõ ràng, hai tay không ngừng đem người trốn tránh trong phòng kéo ra, rất nhanh, hết thảy mười người lớn bé đều bị lôi ra.
Bọn họ trôi nổi ở giữa không trung, giống như con diều bị chơi đang bay ơ lửng, chỉ có thể mặc cho Thuồng Luồng tiên lôi đi.
"Bám chặt ta Dương Dương, đi!" Thuồng Luồng tiên để cho tôi ngồi trên lưng, sau đó nhảy lên không, bay qua nóc nhà hàng.
Tôi lúc này mới phát hiện, chả trách vườn hoa với phòng ăn này quang cảnh hơi giống Diệp gia, hóa ra bọn họ lại là hàng xóm, đi qua đằng sau tường vườn hoa và phòng ăn liền là Diệp gia!
Lúc này đã là hơn chín giờ tối, Diệp gia thắp đèn đuốc sáng trưng, phòng kia là nơi lúc trước tôi gặp Diệp lão gia, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng mọi người chạm cốc uống rượu trong đó.
Tôi có chút bất ngờ, tuy nói biết đêm nay Diệp gia mở tiệc tiếp đón Tô Mộc, nhưng giờ đã là hơn chín giờ, mà tiệc tối còn chưa kết thúc, chẳng lẽ bọn họ quên chuyện đêm nay đàn sói đến báo thù rồi?
Trong lòng tôi không hiểu, liền để Thuồng Luồng tiên cho tôi đi xuống xem xét một chút.
Chỉ là chúng tôi còn chưa nhảy xuống, trong lòng tôi lại đột nhiên giật mình, giống như phía sau có cái gì nhìn tôi chằm chằm vậy.
Ta lập tức quay đầu nhìn.
Thuồng Luồng tiên cảm ứng được sự khác thường của tôi cũng quay đầu nhìn.
Đằng sau không có gì, đừng nói lang yêu, quỷ cũng không thấy con nào.
Có lẽ là tôi quá đa nghi, tôi nhẹ nhàng thở ra, nói Thuồng Luồng tiên có thể đi xuống.
Thuồng Luồng tiên động tác nhanh nhẹn phi thường, thân thể uốn lên mang tôi lượn xuống dưới, bước nhanh hướng phòng kia ngang nhiên định xông vào.
Chỉ có điều lúc cách phòng kia còn có hai ba mét, Thuồng Luồng tiên lại bỗng nhiên dừng lại.
"Thế nào?" Tôi hỏi.
"Trông thấy kia là cái gì chưa?" Thuồng Luồng tiên chỉ vào một đốm trắng nhỏ chỗ căn phòng khuất nói.
Tôi nhìn theo hướng Thuồng Luồng tiên chỉ, cái nó chỉ đúng là đốm nhỏ kia, xung quanh không có những vật khác, mà thứ chấm tròn màu trắng giống như là một mảnh vải thông thường, mảnh vải không có âm khí cũng không có yêu khí, thậm chí ngay cả dương khí tôi cũng không thấy.
Chẳng lẽ Diệp gia lại trông cậy vào cái đốm nhỏ này để chống cự đàn sói.
Ta không hiểu nhìn Thuồng Luồng tiên, Thuồng Luồng tiên giải thích: "Kia là cờ đầu hàng, là ám hiệu yêu sư cùng yêu loại hiệp nghị, chỉ cần trong hai bên giao chiến có một bên phủ lên cờ đầu hàng, bên còn lại nhất định phải cho đối phương cơ hội đàm phán, không thể tùy tiện tiến công, cô nói Diệp gia lúc này phủ lên cờ đầu hàng, là muốn lấy cái gì làm điều kiện đàm phán?"
Trong lòng tôi nặng trĩu, đáp án đã vô cùng rõ ràng, không ngờ bọn họ lại vô liêm sỉ như vậy, dù sao cũng là danh môn vọng tộc giới huyền học, kết quả không đánh mà hàng, muốn đưa Tô Mộc ra ngoài cầu hoà, vô liêm sỉ!
Tôi đi thẳng hướng căn phòng đó, dù sao hiện tại trong tay chúng tôi có nhiều tù binh Diệp gia như vậy, cũng không tin Diệp lão gia còn dám hại Tô Mộc!
Chỉ là tôi vừa đi chưa được hai bước, sau lưng bỗng xuất hiện một tiếng sói tru kéo dài thê lương!
Đến rồi!
Trong lòng tôi có linh cảm, còn chưa kịp bình tĩnh lại sau tiếng sói tru, liền bị Thuồng Luồng tiên một tay kéo đến chỗ tối, nói: "Đừng đi qua đó vội, tránh cho cô cũng bị những con sói yêu kia để mắt tới, ông nội Thuồng Luồng tiên của cô mặc dù lợi hại, nhưng hảo hán không đỡ nổi nhiều người, lúc này tuyệt đối không nên trêu chọc đám sói điên kia."
"Nhưng Tô Mộc còn ở trong Diệp gia, anh ấy làm sao bây giờ?" Tôi hốt hoảng, lúc đầu ỷ có Thuồng Luồng tiên hộ thân, tôi cũng không sợ hãi gì cả, hiện tại nghe Thuồng Luồng tiên nói như vậy, hiển nhiên không muốn tranh đoạt vũng nước đục này, tôi lập tức lo lắng cho Tô Mộc.
Thuồng Luồng tiên lập tức trợn mắt nhìn tôi một cái: "Lúc này thấy nhớ Tô Mộc rồi à? Lúc rời Diệp gia, ai hận Tô Mộc muốn chết? Hắn để ngươi đi, còn quản sống chết của hắn làm gì, chúng ta nhất định phải xem náo nhiệt chính một phen."
Nói xong thân thể Thuồng Luồng tiên nhảy lên, mang tôi lẻn đến một chỗ ẩn núp kín đáo trên cây to.
Lúc đó tôi mặc dù rất giận Tô Mộc, nhưng đó là bởi vì anh đuổi tôi đi, còn nói tôi không có tư cách quản chuyện của anh, hiện tại tôi đã tỉnh táo lại, vả lại tôi đã biết mình hiểu lầm Tô Mộc, anh cố ý để tôi đi, cũng là vì để cho tôi rời khỏi Diệp gia...
Tôi túm lấy Thuồng Luồng tiên, muốn van nài nó giúp đỡ Tô Mộc, nhưng lời tôi còn chưa nói, cửa phòng liền mở ra.
Hai nam nhân trên người tỏa ra yêu khí mang theo một cái túi da rắn đen sì đi tới, dừng lại ném cái túi xuống đất.
Trong túi trĩu nặng, nhìn kích thước vừa vặn hình dáng của một người.
Tám chín phần mười bên trong là Tô Mộc!
Lòng tôi nghẹn đắng, hai mắt nhìn chằm chằm cái túi kia, ngay cả mắt cũng không dám chớp một lần.
Rất nhanh bốn phía trên vách tường mấy cái bóng đen nhảy xuống, chính là cự lang chúng ta nhìn thấy tại khách sạn lúc trước.
Chỉ có điều lần này cái đầu cự lang so với lần trước chúng tôi nhìn thấy còn to hơn, yêu khí trên thân cũng càng nặng một chút.
Cự lang cầm đầu tiến đến chỗ túi da rắn, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó bỗng nhiên nổi giận, quát: "Đây chính là thứ Diệp gia các người đem ra đàm phán ư?
Hồ yêu chết tiệt, chán sống rồi a! Bảo lão gia nhà các người ra đây!"
"Lão gia nhà chúng tôi không có ở đây, mặc dù đây chỉ có một lệ quỷ, nhưng nữ nhân là thực quỷ đầu thai chúng tôi nhất định sẽ bắt trở lại tự mình dâng cho Lang Vương, mong các người lui binh..." Hồ yêu nói.
Không đợi hồ yêu nói xong, cự lang cầm đầu đã không kiên nhẫn được nữa, cơ thể bỗng nhiên bay lên không, nhào thẳng về phía hồ yêu, nhấn chặt hồ yêu trên mặt đất, sau đó đầu hất ngửa về sau, miệng chĩa thẳng lên trời: "Ngao ~ "
"Ngao ~ "
"Ngao..."
Có cự lang dẫn đầu, nhóm sói đi theo phía sau hắn cũng trong nháy mắt gào lên, sau đó âm thanh truyền từng trận về sau, chỉ một lúc sau, tiếng sói tru đã vang vọng tới tận chân trời.
Càng quan trọng hơn là, thanh âm này càng đi về phía sau càng đục dày, hiển nhiên số sói đằng sau tru lên càng ngày càng nhiều, thời gian trong nháy mắt, tiếng sói tru đã vang vọng tới bảy tám dặm bên ngoài.
Trán tôi trong nháy mắt chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, rốt cuộc đã rõ Thuồng Luồng tiên vì sao lại không đồng ý trêu chọc đàn sói, chắc là do tiếng kêu ngày càng hung hậu của bầy sói. Nếu không phải là một hai trăm con sói, thanh âm căn bản truyền không được xa như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro