Chương 211
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Bất ngờ chính là... Ài, cháu đã hứa với ông Hai là không nói cho bà,
kết quả lại phải nuốt lời. Cụ ông cụ bà mang tới trấn trạch chi bảo của
Tô gia, lần muốn tặng cho bà, vật kia chỉ truyền cho chủ nhân thực sự
của đại gia đình Tô gia.” Tô Đoàn nói.
Trấn trạch chi bảo?
Tôi khẽ giật mình: “Chẳng lẽ là Hoàn Dương Kinh?”
Giờ trong tay tôi đã có Phó Âm Kinh, nếu như tôi có thể có thêm Hoàn Dương Kinh há không phải có thể giúp Tô Mộc sống lại!
“Sao có thể.” Tô Đoàn cười khổ, lắc đầu nói: “Hoàn Dương Kinh đã bị thất truyền năm đó, cho dù cụ ông trông coi nhiều năm cũng không để lại bản sao, nhưng lần này cụ ông cụ bà mang trấn trạch tri bảo tới có thể nói so với Hoàn Dương Kinh và Phó Âm Kinh còn trân quý hơn. Người đời chỉ biết Tô gia có hai sách cấm là bảo bối, thật ra thì còn một thứ so với hai cuốn sách kia trân quý hơn nhiều.”
“Rốt cuộc là bảo bối gì?” Thấy Tô Đoàn nói lợi hại như vậy tôi không khỏi kêu lên.
“Nghe nói là cá đá, cụ thể có năng lực gì cháu không rõ lắm, chỉ có gia chủ của đại gia đình mới biết.” Tô Đoàn nói.
Nói xong xe đã ngừng ở cửa Tô gia, tôi thấy nơi quen thuộc này lại thấy căng thẳng trong lòng, • lần trước Tô Thịnh đã bố trí trận bắt yêu nữ ngay tại cửa để bắt tôi.
“Bà Hai? Đến rồi, xuống xe đi.” Tô Đoàn thấy tôi nhìn cửa ngây người liền mở miệng thúc giục.
Tinh thần tôi phục hồi lại, khẽ cắn rắng, nếu đã tới cửa thì tiếp tục trốn cũng không phải cách, cứ vào đi thôi.
Đi theo Tô Đoàn trở lại Tô gia, Giao tiên cũng mang đám trẻ con Diệp gia đi theo chúng tôi, vừa xuyên qua sân lớn của Tô gia thì trên cây liền truyền tới một tiếng kêu hưng phấn, Lục Nhĩ trực tiếp nhảy từ trên cây xuống bám lên người tôi.
“Lục Nhĩ đừng nghịch, hôm nay tao có việc quan trọng.” Tôi ôm Lục Nhĩ, cười với nó một tiếng, thân mật xoa đầu nó.
Đang nói, trước mặt đột nhiên truyền tới một giọng nữ ấm áp: “Mi Nhĩ Linh Hầu cùng cháu thân mật như vậy, cháu chính là Dương Dương?”
“Ngài là?” Tôi nhìn sang phía tiếng nói, người đi tới Ịà một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng dấp rất đoan trang thân thiện, mặc trên người một bộ sườn xám được may khéo léo, nhìn qua cũng biết là trang phục của phu nhân nhà giàu, có chút bản sắc giống như Tống Khánh Linh.
Trấn trạch chi bảo?
Tôi khẽ giật mình: “Chẳng lẽ là Hoàn Dương Kinh?”
Giờ trong tay tôi đã có Phó Âm Kinh, nếu như tôi có thể có thêm Hoàn Dương Kinh há không phải có thể giúp Tô Mộc sống lại!
“Sao có thể.” Tô Đoàn cười khổ, lắc đầu nói: “Hoàn Dương Kinh đã bị thất truyền năm đó, cho dù cụ ông trông coi nhiều năm cũng không để lại bản sao, nhưng lần này cụ ông cụ bà mang trấn trạch tri bảo tới có thể nói so với Hoàn Dương Kinh và Phó Âm Kinh còn trân quý hơn. Người đời chỉ biết Tô gia có hai sách cấm là bảo bối, thật ra thì còn một thứ so với hai cuốn sách kia trân quý hơn nhiều.”
“Rốt cuộc là bảo bối gì?” Thấy Tô Đoàn nói lợi hại như vậy tôi không khỏi kêu lên.
“Nghe nói là cá đá, cụ thể có năng lực gì cháu không rõ lắm, chỉ có gia chủ của đại gia đình mới biết.” Tô Đoàn nói.
Nói xong xe đã ngừng ở cửa Tô gia, tôi thấy nơi quen thuộc này lại thấy căng thẳng trong lòng, • lần trước Tô Thịnh đã bố trí trận bắt yêu nữ ngay tại cửa để bắt tôi.
“Bà Hai? Đến rồi, xuống xe đi.” Tô Đoàn thấy tôi nhìn cửa ngây người liền mở miệng thúc giục.
Tinh thần tôi phục hồi lại, khẽ cắn rắng, nếu đã tới cửa thì tiếp tục trốn cũng không phải cách, cứ vào đi thôi.
Đi theo Tô Đoàn trở lại Tô gia, Giao tiên cũng mang đám trẻ con Diệp gia đi theo chúng tôi, vừa xuyên qua sân lớn của Tô gia thì trên cây liền truyền tới một tiếng kêu hưng phấn, Lục Nhĩ trực tiếp nhảy từ trên cây xuống bám lên người tôi.
“Lục Nhĩ đừng nghịch, hôm nay tao có việc quan trọng.” Tôi ôm Lục Nhĩ, cười với nó một tiếng, thân mật xoa đầu nó.
Đang nói, trước mặt đột nhiên truyền tới một giọng nữ ấm áp: “Mi Nhĩ Linh Hầu cùng cháu thân mật như vậy, cháu chính là Dương Dương?”
“Ngài là?” Tôi nhìn sang phía tiếng nói, người đi tới Ịà một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng dấp rất đoan trang thân thiện, mặc trên người một bộ sườn xám được may khéo léo, nhìn qua cũng biết là trang phục của phu nhân nhà giàu, có chút bản sắc giống như Tống Khánh Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro