Chương 219
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Sau khi toát ra cái ý nghĩ này, tôi cười với mợ một tiếng, an ủi mợ mấy câu rồi nói với mợ mặc dù tôi và Vương Văn đã chia tay nhưng bạn trai tôi
bây giờ cũng là nhân tài phương diện kia, hơn nữa còn xuất thân từ thế
gia phong thủy nổi tiếng, so vưới Vương Văn còn lợi hại hơn.
“Thật?” Sắc mặt mợ có chút vui mừng, mặt đầy nếp nhăn cuối cùng đã mỉm cười giãn ra một ít.
Tôi gật đầu một cái, sau đó kéo tay mợ quay lại bên cạnh Tô Mộc, ngay trước mặt mợ đem chuyện em họ tôi nói cho Tô Mộc.
Tô Mộc cười một tiếng, nói em họ tôi chính là em họ anh ấy, nếu như hồn phách em họ tôi thật sự đang lai vãng ở nhân gian thì cho dù thế nào anh ấy cũng không để mặc em họ tôi.
Tô Mộc không hổ là xuất thân thế gia phong thủy, lúc nói lời này toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra một vẻ siêu nhiên thoát tục, cho dù chỉ là anh ấy cam kết bằng miệng nhưng khiến cho người khác có cảm giác rất đáng tin.
Mợ tôi vui vẻ gật đầu liên tục, nói cảm ơn Tô Mộc.
Tô Mộc nói khách khí với mợ mấy câu, sau đó nhìn tôi một cái.
Tôi hiểu liền đứng dậy cáo từ mờ, bởi vì còn chưa xác định được núp sau tấm bình phòng là thứ gì nên tôi cũng không dám tùy tiện nói với mẹ là em họ tôi có thể đang ở đây.
Sau khi ra khỏi nhà mợ, Tô Mộc kéo tôi đi ngoài đường vòng vô một hồi rồi lại lặng lẽ lèn về đến nhà mợ, lần này Tô Mộc dùng ấm khi đem bao toàn thân tôi, để mợ không thấy được chúng tôi.
Chúng tôi đi thẳng tới bình phong, sau khi đến tôi quả nhiên lại thấy trên bình phong có hư ảnh. Hư ảnh kia mơ mơ hồ hồ, giống như tùy lúc có thể tiêu tán. Không đợi tôi thấy rõ hư ảnh kia dung mạo thế nào thì Tô Mộc đã rút từ trong người một tia âm khí rót vào hư ảnh kia.
Có âm khí của Tô Mộc trợ giúp, hư ảnh kia liền rõ ràng hơn nhiều, cho dù như vậy thì hư ảnh vẫn ở trạng thái nửa trong suốt, phiêu lãng trong không khí theo gió.
“Dương Dương, mặc dù không thấy rõ dáng vẻ của cô ấy nhưng bây giờ có khí tức, cô ấy chắc chắn là em họ của em không còn nghi ngờ. Chỉ là bây giờ hồn phách cô ấy không đầy đủ cho nên không thể nào ngưng tụ lại, em muốn giúp cô ấy… cũng tương đối phó.” Tô Mộc nói.
“Là ý gì?” Tôi liền hỏi. Lúc trước thiêu hủy thi thể em họ tôi trên thuyền, Tô Mộc cũng đã nói hồn phách em họ tôi sẽ hồn phi phách tán, sau đó ở đám cưới Lâm Yến Nhi tôi lại gặp được em họ tôi. Em họ tôi mới mười mấy tuổi mà thôi, ngây thơ hoạt bát đáng yêu, không nghĩ tới con bé trải qua nhiều khó khăn như vậy, người chết còn không được sớm siêu thoát, sớm biết như vậy chi bằng lúc ấy cứ để hồn phách đi theo cơ thể cùng nhau tan thành mây khói.
“Thật?” Sắc mặt mợ có chút vui mừng, mặt đầy nếp nhăn cuối cùng đã mỉm cười giãn ra một ít.
Tôi gật đầu một cái, sau đó kéo tay mợ quay lại bên cạnh Tô Mộc, ngay trước mặt mợ đem chuyện em họ tôi nói cho Tô Mộc.
Tô Mộc cười một tiếng, nói em họ tôi chính là em họ anh ấy, nếu như hồn phách em họ tôi thật sự đang lai vãng ở nhân gian thì cho dù thế nào anh ấy cũng không để mặc em họ tôi.
Tô Mộc không hổ là xuất thân thế gia phong thủy, lúc nói lời này toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra một vẻ siêu nhiên thoát tục, cho dù chỉ là anh ấy cam kết bằng miệng nhưng khiến cho người khác có cảm giác rất đáng tin.
Mợ tôi vui vẻ gật đầu liên tục, nói cảm ơn Tô Mộc.
Tô Mộc nói khách khí với mợ mấy câu, sau đó nhìn tôi một cái.
Tôi hiểu liền đứng dậy cáo từ mờ, bởi vì còn chưa xác định được núp sau tấm bình phòng là thứ gì nên tôi cũng không dám tùy tiện nói với mẹ là em họ tôi có thể đang ở đây.
Sau khi ra khỏi nhà mợ, Tô Mộc kéo tôi đi ngoài đường vòng vô một hồi rồi lại lặng lẽ lèn về đến nhà mợ, lần này Tô Mộc dùng ấm khi đem bao toàn thân tôi, để mợ không thấy được chúng tôi.
Chúng tôi đi thẳng tới bình phong, sau khi đến tôi quả nhiên lại thấy trên bình phong có hư ảnh. Hư ảnh kia mơ mơ hồ hồ, giống như tùy lúc có thể tiêu tán. Không đợi tôi thấy rõ hư ảnh kia dung mạo thế nào thì Tô Mộc đã rút từ trong người một tia âm khí rót vào hư ảnh kia.
Có âm khí của Tô Mộc trợ giúp, hư ảnh kia liền rõ ràng hơn nhiều, cho dù như vậy thì hư ảnh vẫn ở trạng thái nửa trong suốt, phiêu lãng trong không khí theo gió.
“Dương Dương, mặc dù không thấy rõ dáng vẻ của cô ấy nhưng bây giờ có khí tức, cô ấy chắc chắn là em họ của em không còn nghi ngờ. Chỉ là bây giờ hồn phách cô ấy không đầy đủ cho nên không thể nào ngưng tụ lại, em muốn giúp cô ấy… cũng tương đối phó.” Tô Mộc nói.
“Là ý gì?” Tôi liền hỏi. Lúc trước thiêu hủy thi thể em họ tôi trên thuyền, Tô Mộc cũng đã nói hồn phách em họ tôi sẽ hồn phi phách tán, sau đó ở đám cưới Lâm Yến Nhi tôi lại gặp được em họ tôi. Em họ tôi mới mười mấy tuổi mà thôi, ngây thơ hoạt bát đáng yêu, không nghĩ tới con bé trải qua nhiều khó khăn như vậy, người chết còn không được sớm siêu thoát, sớm biết như vậy chi bằng lúc ấy cứ để hồn phách đi theo cơ thể cùng nhau tan thành mây khói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro