Chương 220.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Mẹ tôi lúc này mới tin, nói không nghĩ tới người nhìn xem phong nhìn thủy
cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy, trước khi khi tôi qua sinh nhật bà
cũng đã tìm đạo sĩ hỗ trợ làm lễ cúng, chỉ là một lần cũng chỉ cần một
ngàn tệ mà thôi.
Vừa nói chúng tôi đã đi vào trong sân, Tô Đoàn vừa giới thiệu các bác của mình (cha mẹ Tô Mộc) đang chờ ở phòng ăn vừa đi trước dẫn đường.
Chẳng qua lúc đi tới giữa sân mẹ tôi đột nhiên nhìn thấy từ đường thờ tổ tiên Tô gia, kỳ quái nói: “Cái đình nhỏ này là cái gì, làm đẹp quá, bên cạnh còn có tượng đá Thanh Long Bạch Hổ phụng bồi.”
Vừa nói mẹ tôi đã hướng tới Từ đường, xem những chữ khắc trên gia phả.
Sắc mặt Tô Đoàn nhất thời kinh hãi, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Tôi thấy phản ứng của Tô Đoàn trong lòng cũng nao nao một chút, sao tôi lại có thể quên chuyện này, trong từ đường Tô gia có khắc tên tất cả những người đã chết, tất nhiên tên Tô Mộc cũng ở trên đó. Hơn nữa trước từ đường còn bày lư hương, bên trong chất đầy tro hương, nhìn một cái là được dâng hương quanh năm, mẹ tôi mặc dù không biết phong thủy nhưng cái này là từ đường thì vẫn có thể nhận ra được.
Nháy mắt tim tôi nhảy tới cổ họng, rất sợ mẹ tôi thấy được đầu mối gì.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lúc tôi đang lo lắng thì mẹ tôi đã cau mày nhìn về phía Tô Mộc, hỏi những bia đá kia để làm gì, phía trên sao lại khắc đầy tên Tô gia, ngay cả tên Tô Mộc cũng ở trên đó.
“Dì, đây là gia phả Tô gia nhà con, con cháu mọi thế hệ đều có tên ở đó, chờ sau khi cháu cùng Dương Dương kết hôn thì tên Dương Dương cũng được khắc lên.” Tô Mộc cười một tiếng, không hoảng hốt không vội vàng giải thích.
“Nhưng sao người sống lại cần hương khói, hơn nữa tất cả mọi người trong Tô gia đều có sao tên cháu lại là người cuối cùng, không có tên Tô Đoàn?” Mẹ tôi hỏi.
“… cha Tô Đoàn, cũng chính là chú Hai cháu khi còn sống đã bỏ nhà đi, ông nội cháu tức giận cả đời nên không chịu đem tên chú Hai khắc lên, cho nên tên Tô Đoàn cũng không có. Sau đó ông nội cháu không còn, mặc dù chú Hai đã về nhưng gia phả Tô gia cuối cùng cũng không thể thêm tên bọn họ vào.” Tô Mộc giải thích.
Mẹ tôi lúc này mới sáng tỏ, gật đầu một cái, tiếp tục đi vào phòng ăn. Vừa đi còn vừa lén nói với tôi, Tô gia là đại gia tộc, quy củ quả là nhiều, ông nội cũng đã mất vậy mà vẫn không cho phép con ruột vào gia phả.
Vừa nói chúng tôi đã đi vào trong sân, Tô Đoàn vừa giới thiệu các bác của mình (cha mẹ Tô Mộc) đang chờ ở phòng ăn vừa đi trước dẫn đường.
Chẳng qua lúc đi tới giữa sân mẹ tôi đột nhiên nhìn thấy từ đường thờ tổ tiên Tô gia, kỳ quái nói: “Cái đình nhỏ này là cái gì, làm đẹp quá, bên cạnh còn có tượng đá Thanh Long Bạch Hổ phụng bồi.”
Vừa nói mẹ tôi đã hướng tới Từ đường, xem những chữ khắc trên gia phả.
Sắc mặt Tô Đoàn nhất thời kinh hãi, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Tôi thấy phản ứng của Tô Đoàn trong lòng cũng nao nao một chút, sao tôi lại có thể quên chuyện này, trong từ đường Tô gia có khắc tên tất cả những người đã chết, tất nhiên tên Tô Mộc cũng ở trên đó. Hơn nữa trước từ đường còn bày lư hương, bên trong chất đầy tro hương, nhìn một cái là được dâng hương quanh năm, mẹ tôi mặc dù không biết phong thủy nhưng cái này là từ đường thì vẫn có thể nhận ra được.
Nháy mắt tim tôi nhảy tới cổ họng, rất sợ mẹ tôi thấy được đầu mối gì.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lúc tôi đang lo lắng thì mẹ tôi đã cau mày nhìn về phía Tô Mộc, hỏi những bia đá kia để làm gì, phía trên sao lại khắc đầy tên Tô gia, ngay cả tên Tô Mộc cũng ở trên đó.
“Dì, đây là gia phả Tô gia nhà con, con cháu mọi thế hệ đều có tên ở đó, chờ sau khi cháu cùng Dương Dương kết hôn thì tên Dương Dương cũng được khắc lên.” Tô Mộc cười một tiếng, không hoảng hốt không vội vàng giải thích.
“Nhưng sao người sống lại cần hương khói, hơn nữa tất cả mọi người trong Tô gia đều có sao tên cháu lại là người cuối cùng, không có tên Tô Đoàn?” Mẹ tôi hỏi.
“… cha Tô Đoàn, cũng chính là chú Hai cháu khi còn sống đã bỏ nhà đi, ông nội cháu tức giận cả đời nên không chịu đem tên chú Hai khắc lên, cho nên tên Tô Đoàn cũng không có. Sau đó ông nội cháu không còn, mặc dù chú Hai đã về nhưng gia phả Tô gia cuối cùng cũng không thể thêm tên bọn họ vào.” Tô Mộc giải thích.
Mẹ tôi lúc này mới sáng tỏ, gật đầu một cái, tiếp tục đi vào phòng ăn. Vừa đi còn vừa lén nói với tôi, Tô gia là đại gia tộc, quy củ quả là nhiều, ông nội cũng đã mất vậy mà vẫn không cho phép con ruột vào gia phả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro