Chương 223.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Anh ta vẫn bán tín bán nghi như cũ, nhưng bởi vì tia âm khí bao phủ trên
người anh ta khiến anh ta cảm thấy nguy cấp nên vẫn hỏi tôi.
Tôi bị anh ta thịt bữa cơm này thảm như vậy sao có thể tùy tiện bỏ qua cho anh ta, nói: “Cái này không liên quan tới giết nhiều hay giết ít, những con rắn kia tương đương với con cháu của xà vương, người nhà anh bị giết, anh biết kẻ thù là ai sẽ không đi tìm trả thù sao? Giết một người nhà hay giết cả nhà có khác nhau sao?”
“Đúng là phải đi…” Trương Đán nói yếu ớt, nói xong trên mặt anh ta đã tràn đầy vẻ kính sợ, bảo tôi nói cho anh ta con đường sáng, làm sao mới có thể không bị xà vương tìm tới cửa.
Tôi nhìn Giao tiên một cái, trong lòng thương lượng với Giao tiên, bảo ông ta tha cho Trương Đán một lần, dù sao sau khi trải qua lần hù dọa này có lẽ anh ta sẽ không còn dám tiếp tục ra tay với rắn nữa, hơn nữa tôi bảo đảm sau này anh ta thấy rắn gặp nạn sẽ ra tay cứu giúp.
Con giận của Giao tiên vốn đã tiêu mất hơn nửa, thấy tôi lại thay Trương Đán cầu tha thứ liền bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Có Giao tiên chính miệng đảm bảo tôi liền yên tâm hơn, bảo Trương Đán trước hết đem thanh toán tiền cơm, nếu không chuyện này tôi cũng không giúp được anh ta.
Trương Đán không nghĩ tới tôi sẽ nói lên yêu cầu này, trên mặt hiện lên vẻ không tình nguyện, nhăn nhó nhìn Tô Mộc, ý là Tô Mộc đồng ý tới đây ăn cơm thì nên do Tô Mộc tính tiền.
Tô Mộc căn bản không quan tâm tới anh ta, tự mình vẫn chuyên chú uống canh, giống như anh ấy căn bản không ở nơi này vậy. Có điều tôi nhanh mắt phát hiện. qua kẽ hở khi uống canh dường như anh ấy nhếch miệng cười.
Biểu tình của Trương Đán lúc này hết sức xuất sắc, thật so với khóc còn khó coi hơn, thấy Tô Mộc không để ý tới anh ta, tôi cũng không có ý giúp anh ta, anh ta không thể làm gì khác hơn là cắn răng ra ngoài lấy thẻ thanh toán.
Chờ đến khi quay trở lại lần nữa người anh ta đã xấu đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi chân cũng như đi trên mây, giống như vừa mới bị mất rất nhiều máu vậy. Thẳng đến khi anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt vẫn còn xám lại, nói: “Bây giờ bạn có thể nói luôn cho tôi đi, rõ ràng nói bạn sẽ mời tôi cơm kết quả còn để tôi tiêu mất tám ngàn tệ. Lộc Dương a Lộc Dương, so với thời đi học cậu đã khôn khéo hơn nhiều rồi đấy.”
Tôi bị anh ta thịt bữa cơm này thảm như vậy sao có thể tùy tiện bỏ qua cho anh ta, nói: “Cái này không liên quan tới giết nhiều hay giết ít, những con rắn kia tương đương với con cháu của xà vương, người nhà anh bị giết, anh biết kẻ thù là ai sẽ không đi tìm trả thù sao? Giết một người nhà hay giết cả nhà có khác nhau sao?”
“Đúng là phải đi…” Trương Đán nói yếu ớt, nói xong trên mặt anh ta đã tràn đầy vẻ kính sợ, bảo tôi nói cho anh ta con đường sáng, làm sao mới có thể không bị xà vương tìm tới cửa.
Tôi nhìn Giao tiên một cái, trong lòng thương lượng với Giao tiên, bảo ông ta tha cho Trương Đán một lần, dù sao sau khi trải qua lần hù dọa này có lẽ anh ta sẽ không còn dám tiếp tục ra tay với rắn nữa, hơn nữa tôi bảo đảm sau này anh ta thấy rắn gặp nạn sẽ ra tay cứu giúp.
Con giận của Giao tiên vốn đã tiêu mất hơn nửa, thấy tôi lại thay Trương Đán cầu tha thứ liền bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Có Giao tiên chính miệng đảm bảo tôi liền yên tâm hơn, bảo Trương Đán trước hết đem thanh toán tiền cơm, nếu không chuyện này tôi cũng không giúp được anh ta.
Trương Đán không nghĩ tới tôi sẽ nói lên yêu cầu này, trên mặt hiện lên vẻ không tình nguyện, nhăn nhó nhìn Tô Mộc, ý là Tô Mộc đồng ý tới đây ăn cơm thì nên do Tô Mộc tính tiền.
Tô Mộc căn bản không quan tâm tới anh ta, tự mình vẫn chuyên chú uống canh, giống như anh ấy căn bản không ở nơi này vậy. Có điều tôi nhanh mắt phát hiện. qua kẽ hở khi uống canh dường như anh ấy nhếch miệng cười.
Biểu tình của Trương Đán lúc này hết sức xuất sắc, thật so với khóc còn khó coi hơn, thấy Tô Mộc không để ý tới anh ta, tôi cũng không có ý giúp anh ta, anh ta không thể làm gì khác hơn là cắn răng ra ngoài lấy thẻ thanh toán.
Chờ đến khi quay trở lại lần nữa người anh ta đã xấu đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi chân cũng như đi trên mây, giống như vừa mới bị mất rất nhiều máu vậy. Thẳng đến khi anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt vẫn còn xám lại, nói: “Bây giờ bạn có thể nói luôn cho tôi đi, rõ ràng nói bạn sẽ mời tôi cơm kết quả còn để tôi tiêu mất tám ngàn tệ. Lộc Dương a Lộc Dương, so với thời đi học cậu đã khôn khéo hơn nhiều rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro