Chương 225.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi khẽ cau mày lại, vốn muốn giải thích nói tôi không phải là cảnh sát,
nhưng lời đến khóe miệng thì tôi liền thay đổi, không thừa nhận cũng
không chối, hỏi cô ấy rốt cuộc nữ sinh nhảy sông là như thế nào.
Nhìn Vương Lâm Lâm đi đâu cũng có hai cảnh sát đi theo thì hiển nhiên vụ án này cô ấy có liên quan, nói không chừng nữ sinh nhảy sông kia chính là cùng kí túc xá với cô ấy, Vương Lâm Lâm chính là nữ sinh sống sót duy nhất còn lại. Chỉ cần tôi đem ngọn nguồn làm rõ ràng là có thể đi trước một bước so với Tô Đoàn tìm ra hồn phách nữ sinh nhảy sông kia, đem bắt quỷ, đến lúc đó Tô Mộc có còn dám xem thường tôi nữa không.
Vương Lâm Lâm nghĩ tôi là cảnh sát, sắc mặt càng thần bí, tiến sát tai tôi nói nhỏ: “Thật ra thì mọi người không cần tìm hung thủ làm gì, căn bản không có ai giúp Chu Lan giết người, người trong nhà kí túc xá của em đều là Chu Lan tự giết. Cô ấy sau khi chết biến thành quỷ đi tìm kẻ thù để trả thù, đáng tiếc em kể như thế nào với cảnh sát thì cảnh sát cũng không tin, càng muốn tìm ra hung hủ, bây giờ cũng chưa có đầu mối.”
Nói xong Vương Lâm Lâm còn lắc đầu một cái, tỏ ý cảnh sát không thể làm gì.
Tôi cả kinh trong lòng, quả nhiên cô ấy cùng phòng kí túc xá với những người chết, chẳng qua là cô ấy biết rõ đây là oan hồn trả thù, đem những người khác trong phòng của cô giết hết, cô ấy còn ung dung như vậy sẽ không sợ người kế tiếp bị oan hồn hại chính là mình sao?
Tôi nói với Vương Lâm Lâm là tôi tin cô ấy, sau đó hỏi tại sao cô ấy không sợ.
Vương Lâm Lâm liền cười, từ trên cổ lôi ra một sợi dây, cuối sợi dây buộc một mặt dây chuyền đen nhánh, trên đó đại khái có khắc hình người nào đó, cũng không biết làm bằng vật liệu gì.
Có điều trên đó dương khí rất nặng, người bình thường có lẽ không cảm giác được nhưng bởi vì trên người tôi có âm khí hơi nặng nên khi cô ấy móc mặt dây chuyền ra tôi liền mơ hồ cảm nhận được một chút ấm áp, mặc dù không quá mạnh mẽ, nhưng đối với quỷ mà nói, nhất là với cấp bậc quỷ còn không quá lợi hại, cảm giác kia giống như lúc hồn phách tôi bị nướng dưới ánh mặt trợi vậy. Khó trách những người khác trong kí túc xá của cô ấy đều chết hết, chỉ cô ấy còn sống.
Nhìn Vương Lâm Lâm đi đâu cũng có hai cảnh sát đi theo thì hiển nhiên vụ án này cô ấy có liên quan, nói không chừng nữ sinh nhảy sông kia chính là cùng kí túc xá với cô ấy, Vương Lâm Lâm chính là nữ sinh sống sót duy nhất còn lại. Chỉ cần tôi đem ngọn nguồn làm rõ ràng là có thể đi trước một bước so với Tô Đoàn tìm ra hồn phách nữ sinh nhảy sông kia, đem bắt quỷ, đến lúc đó Tô Mộc có còn dám xem thường tôi nữa không.
Vương Lâm Lâm nghĩ tôi là cảnh sát, sắc mặt càng thần bí, tiến sát tai tôi nói nhỏ: “Thật ra thì mọi người không cần tìm hung thủ làm gì, căn bản không có ai giúp Chu Lan giết người, người trong nhà kí túc xá của em đều là Chu Lan tự giết. Cô ấy sau khi chết biến thành quỷ đi tìm kẻ thù để trả thù, đáng tiếc em kể như thế nào với cảnh sát thì cảnh sát cũng không tin, càng muốn tìm ra hung hủ, bây giờ cũng chưa có đầu mối.”
Nói xong Vương Lâm Lâm còn lắc đầu một cái, tỏ ý cảnh sát không thể làm gì.
Tôi cả kinh trong lòng, quả nhiên cô ấy cùng phòng kí túc xá với những người chết, chẳng qua là cô ấy biết rõ đây là oan hồn trả thù, đem những người khác trong phòng của cô giết hết, cô ấy còn ung dung như vậy sẽ không sợ người kế tiếp bị oan hồn hại chính là mình sao?
Tôi nói với Vương Lâm Lâm là tôi tin cô ấy, sau đó hỏi tại sao cô ấy không sợ.
Vương Lâm Lâm liền cười, từ trên cổ lôi ra một sợi dây, cuối sợi dây buộc một mặt dây chuyền đen nhánh, trên đó đại khái có khắc hình người nào đó, cũng không biết làm bằng vật liệu gì.
Có điều trên đó dương khí rất nặng, người bình thường có lẽ không cảm giác được nhưng bởi vì trên người tôi có âm khí hơi nặng nên khi cô ấy móc mặt dây chuyền ra tôi liền mơ hồ cảm nhận được một chút ấm áp, mặc dù không quá mạnh mẽ, nhưng đối với quỷ mà nói, nhất là với cấp bậc quỷ còn không quá lợi hại, cảm giác kia giống như lúc hồn phách tôi bị nướng dưới ánh mặt trợi vậy. Khó trách những người khác trong kí túc xá của cô ấy đều chết hết, chỉ cô ấy còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro