Chương 233.3
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Cảm nhận được sự tức giận của tôi, lần này Đường Dũng đã hoàn toàn tỉnh
táo, cũng vọt từ trên giường xuống, cúi đầu nhìn một chút, chắc chắn quả thật vừa rồi anh ta cũng ở trên giường tôi liền cười hắc hắc, giơ hai
tay lên đầu hàng: “Cái này không liên quan tới anh. Lúc anh tới rõ ràng
là ngồi ở giường trông chừng em ngủ, ai ngờ tỉnh lại đã nằm trên giường, nhất định là mộng du! Dương Dương, em biết anh, từ trước tới giờ anh
đều là chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ không thừa dịp em ngủ mà lợi
dụng. Có điều nếu anh đã ngủ cùng em thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em, chờ sau khi xong chuyện hồn tích anh sẽ cưới em, em đừng có vội.”
“Ai vội, anh nói cho rõ ràng, ai ngủ với ai!” Tôi tức giận nói. Gã Đường Dũng này háo sắc muốn chết, còn đem Diệu Diệu làm hư, vậy mà còn dám nói mình là chính nhân quân tử. Nhìn dáng vui vẻ trên mặt anh ta bây giờ nhất định là anh ta cố ý!
“Được được, em đừng nóng có được không? Là em ngủ với anh, được chưa, em phải có trách nhiệm với anh.” Đường Dũng nói, nói xong còn bày ra bộ dạng như bị thiệt thòi, giống như tôi là kẻ ức hiếp anh ta.
Nhưng trong đáy mắt anh ta không giấu được nụ cười cùng cái đuôi hồ ly của mình.
Tôi tức giận đến mức hít thỏ không thông, cũng may chẳng qua chúng tôi chỉ ở trên một cái giường ngủ một chút, quần áo mỗi người vẫn còn hoàn hảo. Tôi lười ba hoa theo Đường Dũng, bảo anh ta mau dậy, biết giữ mồm giữ miệng không được để Tô Mộc biết chuyện này.
“Em sợ anh ta biết sau này sẽ không cần em à? Yên tâm đi Dương Dương, nếu anh ta dám không cần em thì anh sẽ giơ hai tay ra chờ đón em.” Đường Dũng nói.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Tôi sợ anh ấy biết sẽ xé xác anh.”
“Dương Dương của anh chính là tốt nhất, mỗi thời khắc đều lo lắng cho anh.” Đường Dũng cười hắc hắc, không sợ Tô Mộc chút nào, lần nữa mặt dày sáp lại gần.
Tôi thật cũng hết ý kiến, mới vừa rồi còn bị Đường Dũng chọc cho nổi cơn tức giận, bây giờ bị dáng điệu của anh ta khiến cho cơn giận tiêu mất hơn nửa, hỏi: “Đang êm đẹp đột nhiên Tô Mộc về nhà làm gì? Sáng nay anh ấy đi gấp lắm sao? Có phải cha mẹ tôi xảy ra chuyện?”
“Cái đó thì không có, tình hình ba mẹ chúng ta rất tốt. Anh ta trở về là để đón Giao tiên tới bảo vệ em, tránh cho buổi tối hồn tích xuất hiện lại bỏ mặc em.” Đường Dũng cười nói.
“Ai vội, anh nói cho rõ ràng, ai ngủ với ai!” Tôi tức giận nói. Gã Đường Dũng này háo sắc muốn chết, còn đem Diệu Diệu làm hư, vậy mà còn dám nói mình là chính nhân quân tử. Nhìn dáng vui vẻ trên mặt anh ta bây giờ nhất định là anh ta cố ý!
“Được được, em đừng nóng có được không? Là em ngủ với anh, được chưa, em phải có trách nhiệm với anh.” Đường Dũng nói, nói xong còn bày ra bộ dạng như bị thiệt thòi, giống như tôi là kẻ ức hiếp anh ta.
Nhưng trong đáy mắt anh ta không giấu được nụ cười cùng cái đuôi hồ ly của mình.
Tôi tức giận đến mức hít thỏ không thông, cũng may chẳng qua chúng tôi chỉ ở trên một cái giường ngủ một chút, quần áo mỗi người vẫn còn hoàn hảo. Tôi lười ba hoa theo Đường Dũng, bảo anh ta mau dậy, biết giữ mồm giữ miệng không được để Tô Mộc biết chuyện này.
“Em sợ anh ta biết sau này sẽ không cần em à? Yên tâm đi Dương Dương, nếu anh ta dám không cần em thì anh sẽ giơ hai tay ra chờ đón em.” Đường Dũng nói.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Tôi sợ anh ấy biết sẽ xé xác anh.”
“Dương Dương của anh chính là tốt nhất, mỗi thời khắc đều lo lắng cho anh.” Đường Dũng cười hắc hắc, không sợ Tô Mộc chút nào, lần nữa mặt dày sáp lại gần.
Tôi thật cũng hết ý kiến, mới vừa rồi còn bị Đường Dũng chọc cho nổi cơn tức giận, bây giờ bị dáng điệu của anh ta khiến cho cơn giận tiêu mất hơn nửa, hỏi: “Đang êm đẹp đột nhiên Tô Mộc về nhà làm gì? Sáng nay anh ấy đi gấp lắm sao? Có phải cha mẹ tôi xảy ra chuyện?”
“Cái đó thì không có, tình hình ba mẹ chúng ta rất tốt. Anh ta trở về là để đón Giao tiên tới bảo vệ em, tránh cho buổi tối hồn tích xuất hiện lại bỏ mặc em.” Đường Dũng cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro