Chương 234.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Thấy tôi mặt lạnh không phản ứng lại, anh ta liền trực tiếp ngầm thừa nhận thành Dương Dương thích ăn”, sau đó đem đồ vừa mới hỏi mua hai phần. Chớp mắt một cái trong tay anh ta đã có một đống lớn đồ ăn, hơn nữa nhìn bộ dáng của anh ta còn chưa có ý muốn dừng lại, tôi quả thật không nhịn được, níu anh ta lại: “Được rồi, ăn những thứ này đi, nhiều nữa ăn không nổi”
“Được, em nói cái gì chính là cái đó”Đường Dũng nói, vừa nói ánh mắt anh ta vẫn còn liếc nhanh những bảng hiệu một cái, hỏi tôi: “Có điều Dương Dương, em chắc chắn không muốn một ly sinh tố đu đủ sao? Nghe nói đu đủ rất có công dụng làm cho ngực to...”
“Không muốn!”Không đợi Đường Dũng nói xong, mặt tôi tối đen lại cắt đứt lời nói của anh ta. Quả nhiên không thể sắc mặt tốt nhìn anh ta, thừa dịp không có Tô Mộc ở đây anh ta liền khi dễ tôi.
Thấy tôi tức giận, Đường Dũng cười hắc hắc không nói gì, đưa tôi tìm một bàn ngồi xuống ăn cơm. Chờ cơm nước xong xuôi thì cũng đã hơn bây giờ, phòng ăn bắt đầu lục tục có người vào.
Tôi sợ chờ thêm lúc nữa có nhiều người thì Đường Dũng lại làm ra chuyên kinh thiên động địa gì liền lập tức lôi Đường Dũng vời khỏi phòng ăn, ra khỏi cổng trường đón xe, bảo Đường Dũng đưa tôi đi bệnh viện.
Có lẽ là đã ăn ngon, lần này Đường Dũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn nói đến một bệnh viện. Đến bệnh viện tôi liền đi tìm khoa bỏng, hỏi y tá bệnh nhân bỏng tối hôm qua đang chữa ở đâu.
Hỏi một chút thật đúng tìm ra, y tá chỉ cuối hành lang, nói Lô Đoàn đang ở trong phòng bệnh cuối cùng kia.Tôi lo lắng cho vết thương của tô Đoàn, cũng không để ý tới Đường Dũng nữa liền co cẳng chạy nhanh tới phòng bệnh.
Chỉ nghe được tiếng Đường Dũng từ phía sau truyền tới: “Dương
Dương, e chạy chậm một chút, cậu ta đã ở đó không chạy đi đâu mà sợ, em cẩn thận kẻo ngã...”
Lải nhải!
Tôi âm thầm nắng trong lòng, chớp mắt tôi đã chạy tới cửa phòng bệnh. Ngay tại lúc tôi sắp chạy đến thì tôi bỗng nhìn thấy trên cầu thang thoát hiểm đối diện
phòng bệnh Cô Đoàn có một bóng | den chợt lóe lên!
Có người theo dõi Tô Đoàn!
tôi lập tức bước nhanh hơn đuổi theo, nhưng đến khi tôi chạy tới thì cầu thang dã trống trơn, ngay cả cọng tóc cũng không thấy
“Được, em nói cái gì chính là cái đó”Đường Dũng nói, vừa nói ánh mắt anh ta vẫn còn liếc nhanh những bảng hiệu một cái, hỏi tôi: “Có điều Dương Dương, em chắc chắn không muốn một ly sinh tố đu đủ sao? Nghe nói đu đủ rất có công dụng làm cho ngực to...”
“Không muốn!”Không đợi Đường Dũng nói xong, mặt tôi tối đen lại cắt đứt lời nói của anh ta. Quả nhiên không thể sắc mặt tốt nhìn anh ta, thừa dịp không có Tô Mộc ở đây anh ta liền khi dễ tôi.
Thấy tôi tức giận, Đường Dũng cười hắc hắc không nói gì, đưa tôi tìm một bàn ngồi xuống ăn cơm. Chờ cơm nước xong xuôi thì cũng đã hơn bây giờ, phòng ăn bắt đầu lục tục có người vào.
Tôi sợ chờ thêm lúc nữa có nhiều người thì Đường Dũng lại làm ra chuyên kinh thiên động địa gì liền lập tức lôi Đường Dũng vời khỏi phòng ăn, ra khỏi cổng trường đón xe, bảo Đường Dũng đưa tôi đi bệnh viện.
Có lẽ là đã ăn ngon, lần này Đường Dũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn nói đến một bệnh viện. Đến bệnh viện tôi liền đi tìm khoa bỏng, hỏi y tá bệnh nhân bỏng tối hôm qua đang chữa ở đâu.
Hỏi một chút thật đúng tìm ra, y tá chỉ cuối hành lang, nói Lô Đoàn đang ở trong phòng bệnh cuối cùng kia.Tôi lo lắng cho vết thương của tô Đoàn, cũng không để ý tới Đường Dũng nữa liền co cẳng chạy nhanh tới phòng bệnh.
Chỉ nghe được tiếng Đường Dũng từ phía sau truyền tới: “Dương
Dương, e chạy chậm một chút, cậu ta đã ở đó không chạy đi đâu mà sợ, em cẩn thận kẻo ngã...”
Lải nhải!
Tôi âm thầm nắng trong lòng, chớp mắt tôi đã chạy tới cửa phòng bệnh. Ngay tại lúc tôi sắp chạy đến thì tôi bỗng nhìn thấy trên cầu thang thoát hiểm đối diện
phòng bệnh Cô Đoàn có một bóng | den chợt lóe lên!
Có người theo dõi Tô Đoàn!
tôi lập tức bước nhanh hơn đuổi theo, nhưng đến khi tôi chạy tới thì cầu thang dã trống trơn, ngay cả cọng tóc cũng không thấy
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro