Chương 235.3
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Xe vừa dừng lại đột nhiên trái tim tôi run lên, giống như có một áp lực cực lớn xông thẳng tới tôi, ép tôi không thở nổi. Trong nháy mắt ngay cả chân tôi cũng mềm nhũn, không làm gì được.
tôi mở mắt ra, chỉ thấy xe đậu trong sân một ngôi nhà cấp bốn, là nhà điển hình ở nông thôn, hẳn là một thôn ở Giang Minh. Áp lực nguy hiểm kia chính là truyền từ trong sân tới, cho dù bây giờ là ban ngày nhưng trên cái ngôi nhà nhỏ kia bao phủ một tầng mây xanh đen, giống hết màu sắc khí tức trên người gã thầy giáo này khiến căn nhà lộ vẻ lạnh lẽo,
“Âm khí thật nặng: tim tôi run lên, lại vô tình buột miệng nói suy nghĩ trong dầu.
Thầy giáo kia nghe thấy liền liếc tôi một cái, cười lạnh: “Ngươi lại có thể thấy âm khí, chẳng trách ngươi có thể dựa theo khí tức để tìm được ta, có điều lần này ngươi đã nhầm rồi, đó không phải là âm khí?
Vừa nói ông ta vừa đẩy cửa xe bước xuống, đi qua bên của tôi, cởi sợi dây trên người tôi, nói: “Đó là tích khí, so với âm khí còn lợi hại gấp trăm lần. Vốn ta đang buồn rầu không tìm được các ngươi, không nghĩ tới chính ngươi lại chạy tới cửa. Người cùng gã lệ quỷ kia quan hệ không tệ chứ, ngươi nói hắn có thể vì người mà chạy tới dây chui đầu vào lưới không?”
Nói xong ông ta bình tĩnh nhìn tôi, đôi mắt hí hí tràn đầy tính toán, đâu còn bộ dáng sợ vỡ mật trước Lô Mộc lúc trước?
tim tôi run mạnh, vừa rồi bị tích khí kia chèn ép quá lợi hại lại quên mất chuyện này. Tôi chẳng qua chỉ là thực quỷ đầu thai, dù gì bây giờ cũng đã là người sống mà đã bị tích khí áp chế như vậy, nếu Lô Mộc thật sự tìm tới thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm! Tôi thật sự rất lo lắng cho Tô Mộc,
Lúc này thầy giáo kia đã cởi xong sợi dây trên người tôi, bảo tôi đi theo ông ta vào nhà. Tôi đã sớm bị tích khí chấn nhiếp khiến hai chân như nhãn Pa, liên tiếp thử mấy lần đều không đứng lên nổi, cuối cùng vẫn là gã thầy giáo kia đi tới cầm cánh tay tôi lôi ra khỏi xe, kéo thẳng vào bên trong ngôi nhà cấp bốn.
Ngôi nhà kia nhìn rất cũ nát, bên long đen thui, rác rưới văng đầy đất tản má» một mùi ẩm mốc hội; tối.
Oe...” Mùi kia xộc khiến dạ dày tôi quặn thắt, không nhịn được nôn ọe.
thấy tôi ói gã thầy giáo kia đưa mắt nhìn lạnh lùng, bây giờ tôi ở trong tay gã, không dám trêu chọc, không thể làm gì khác hơn là đè nén cảm giác buồn nôn xuống.
tôi mở mắt ra, chỉ thấy xe đậu trong sân một ngôi nhà cấp bốn, là nhà điển hình ở nông thôn, hẳn là một thôn ở Giang Minh. Áp lực nguy hiểm kia chính là truyền từ trong sân tới, cho dù bây giờ là ban ngày nhưng trên cái ngôi nhà nhỏ kia bao phủ một tầng mây xanh đen, giống hết màu sắc khí tức trên người gã thầy giáo này khiến căn nhà lộ vẻ lạnh lẽo,
“Âm khí thật nặng: tim tôi run lên, lại vô tình buột miệng nói suy nghĩ trong dầu.
Thầy giáo kia nghe thấy liền liếc tôi một cái, cười lạnh: “Ngươi lại có thể thấy âm khí, chẳng trách ngươi có thể dựa theo khí tức để tìm được ta, có điều lần này ngươi đã nhầm rồi, đó không phải là âm khí?
Vừa nói ông ta vừa đẩy cửa xe bước xuống, đi qua bên của tôi, cởi sợi dây trên người tôi, nói: “Đó là tích khí, so với âm khí còn lợi hại gấp trăm lần. Vốn ta đang buồn rầu không tìm được các ngươi, không nghĩ tới chính ngươi lại chạy tới cửa. Người cùng gã lệ quỷ kia quan hệ không tệ chứ, ngươi nói hắn có thể vì người mà chạy tới dây chui đầu vào lưới không?”
Nói xong ông ta bình tĩnh nhìn tôi, đôi mắt hí hí tràn đầy tính toán, đâu còn bộ dáng sợ vỡ mật trước Lô Mộc lúc trước?
tim tôi run mạnh, vừa rồi bị tích khí kia chèn ép quá lợi hại lại quên mất chuyện này. Tôi chẳng qua chỉ là thực quỷ đầu thai, dù gì bây giờ cũng đã là người sống mà đã bị tích khí áp chế như vậy, nếu Lô Mộc thật sự tìm tới thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm! Tôi thật sự rất lo lắng cho Tô Mộc,
Lúc này thầy giáo kia đã cởi xong sợi dây trên người tôi, bảo tôi đi theo ông ta vào nhà. Tôi đã sớm bị tích khí chấn nhiếp khiến hai chân như nhãn Pa, liên tiếp thử mấy lần đều không đứng lên nổi, cuối cùng vẫn là gã thầy giáo kia đi tới cầm cánh tay tôi lôi ra khỏi xe, kéo thẳng vào bên trong ngôi nhà cấp bốn.
Ngôi nhà kia nhìn rất cũ nát, bên long đen thui, rác rưới văng đầy đất tản má» một mùi ẩm mốc hội; tối.
Oe...” Mùi kia xộc khiến dạ dày tôi quặn thắt, không nhịn được nôn ọe.
thấy tôi ói gã thầy giáo kia đưa mắt nhìn lạnh lùng, bây giờ tôi ở trong tay gã, không dám trêu chọc, không thể làm gì khác hơn là đè nén cảm giác buồn nôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro