Chương 236
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Nghe tôi suy đoán, thầy giáo kia hơi nhíu mày, liếc nhìn tôi một cái coi như thầm chấp nhân: “Không nhìn ra ngươi còn nhỏ tuổi mà có khả suy nghĩ
cặn kẽ như vậy, có điều ngươi nói sai một chút rồi.”
“Điểm nào?” Tôi hỏi.
Có lẽ thấy tôi hoàn toàn không có tâm tư phản khác, hoặc cũng có lẽ hắn quá tự tin với hồn tích kia, hắn liền chỉnh sửa chiếc ghế sa lon bẩn thỉu một chút, gạt đồ đạc bừa bộn trên sô pha xuống đất, lộ ra một chỗ trống ngồi xuống, nói: “Ta không phải người Diệp gia.”
Không phải người Diệp gia?
Điều này khiến tôi giật mình. Rõ ràng Tô Mộc nói trên người Vương Lâm Lâm có dầu vết của thuật pháp Diệp gia tạo thành, xem tình hình bây giờ thì Vương Lâm Lâm có tám chín phần là do gã thầy giáo này giết, vậy mà hắn lại nói mình không phải người của Diệp gia. Tô Mộc đã tự mình kiểm tra thi thể, không sai được.
Tôi đưa hai mắt nhìn gã thầy giáo kia, muốn nhìn từ trong mắt hắn xem có phải đang gạt tôi hay không.
Nhưng mắt hắn quả thật quá nhỏ, hơn nữa ánh sáng trong phòng lại chỉ mờ mờ khiến tôi không nhìn rõ được mắt của hắn, ngược lại biểu cảm trên mặt tôi dường như không lọt qua được cặp mắt của hắn.
“Ngươi dường như rất ngạc nhiên với điều này? Các ngươi có thể nhận ra thuật pháp Diệp gia của ta thì chắc hẳn lai lịch cũng không nhỏ. Nói đi, các ngươi là ai?”
Tôi cả kinh trong lòng, nghe ý này của hắn thì có vẻ thật sự không phải là người của Diệp gia, nếu không sẽ không thể không biết thân phận của Tô Mộc. Nếu không phải là người Diệp gia mà hắn lại có thể sử dụng thuật pháp Diệp gia, rốt cuộc hắn và Diệp gia có quan hệ như thế nào?
Cái này tạm thời không nói. Bất kể quan hệ của hắn với Diệp gia thế nào thì ít nhất bây giờ tôi có thể đoán được hắn không có quan hệ tới Tô gia, cụ thể mà nói là không có quan hệ tốt với Tô gia, nếu vậy tôi nhắc đến Tô gia không chừng sẽ khiến tình cảnh bết bát hơn.
Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Nếu ông không phải là người Diệp gia chúng ta thì tại sao lại phải sử dụng bí thuật đã sớm thất truyền của Diệp gia chúng ta? Rốt cuộc ông là ai? Là địch hay bạn của Diệp gia chúng ta?”
“Là địch hay bạn…” Hắn nghe tôi nói liền cười lên một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm một câu. Bỗng nhiên hắn đứng lên khỏi ghế sa lon đi nhanh đến trước mặt tôi, đôi mắt tam giác sắc nhọn hung ác nhìn chằm chằm vào tôi khiến tim tôi đập mạnh sợ hãi. Chẳng lẽ tôi nói gì sai…
“Điểm nào?” Tôi hỏi.
Có lẽ thấy tôi hoàn toàn không có tâm tư phản khác, hoặc cũng có lẽ hắn quá tự tin với hồn tích kia, hắn liền chỉnh sửa chiếc ghế sa lon bẩn thỉu một chút, gạt đồ đạc bừa bộn trên sô pha xuống đất, lộ ra một chỗ trống ngồi xuống, nói: “Ta không phải người Diệp gia.”
Không phải người Diệp gia?
Điều này khiến tôi giật mình. Rõ ràng Tô Mộc nói trên người Vương Lâm Lâm có dầu vết của thuật pháp Diệp gia tạo thành, xem tình hình bây giờ thì Vương Lâm Lâm có tám chín phần là do gã thầy giáo này giết, vậy mà hắn lại nói mình không phải người của Diệp gia. Tô Mộc đã tự mình kiểm tra thi thể, không sai được.
Tôi đưa hai mắt nhìn gã thầy giáo kia, muốn nhìn từ trong mắt hắn xem có phải đang gạt tôi hay không.
Nhưng mắt hắn quả thật quá nhỏ, hơn nữa ánh sáng trong phòng lại chỉ mờ mờ khiến tôi không nhìn rõ được mắt của hắn, ngược lại biểu cảm trên mặt tôi dường như không lọt qua được cặp mắt của hắn.
“Ngươi dường như rất ngạc nhiên với điều này? Các ngươi có thể nhận ra thuật pháp Diệp gia của ta thì chắc hẳn lai lịch cũng không nhỏ. Nói đi, các ngươi là ai?”
Tôi cả kinh trong lòng, nghe ý này của hắn thì có vẻ thật sự không phải là người của Diệp gia, nếu không sẽ không thể không biết thân phận của Tô Mộc. Nếu không phải là người Diệp gia mà hắn lại có thể sử dụng thuật pháp Diệp gia, rốt cuộc hắn và Diệp gia có quan hệ như thế nào?
Cái này tạm thời không nói. Bất kể quan hệ của hắn với Diệp gia thế nào thì ít nhất bây giờ tôi có thể đoán được hắn không có quan hệ tới Tô gia, cụ thể mà nói là không có quan hệ tốt với Tô gia, nếu vậy tôi nhắc đến Tô gia không chừng sẽ khiến tình cảnh bết bát hơn.
Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Nếu ông không phải là người Diệp gia chúng ta thì tại sao lại phải sử dụng bí thuật đã sớm thất truyền của Diệp gia chúng ta? Rốt cuộc ông là ai? Là địch hay bạn của Diệp gia chúng ta?”
“Là địch hay bạn…” Hắn nghe tôi nói liền cười lên một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm một câu. Bỗng nhiên hắn đứng lên khỏi ghế sa lon đi nhanh đến trước mặt tôi, đôi mắt tam giác sắc nhọn hung ác nhìn chằm chằm vào tôi khiến tim tôi đập mạnh sợ hãi. Chẳng lẽ tôi nói gì sai…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro