Chương 241.5
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
thấy tôi đuổi theo Kim Đạt Hải, tiếng Giao tiền cùng Đường Dũng đồng thời vang lên sau lưng tôi, nói tôi chạy chậm một chút, chú ý kẻo trúng phải mai phục của Kim Đạt Hải.
Lúc này lời của bọn họ tôi đã nghe không vào, trong đầu đều chỉ nghĩ tới hình dáng Lô Mộc đang chịu khổ cực. Đuổi theo Kim Đạt Hải qua vài khúc quanh, cuối cùng đến một mảnh đất rộng rãi trống | vải.
Trước mắt tôi là một hang núi lớn, mặc dù có dấu vết đào bới nhưng võ vàng rất xưa cũ, hoàn toàn không phải được tạo thành khi xây dựng Đại học Giang Minh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi thật khó mà tin phía dưới một khu nhà Đại học hiện đại lại có một hang động lớn như vậy.
Trên vách của hang này rốt cuộc đã không còn thi thể nhưng từ tyên rủ xuống không ít thạch nhũ đầu nhọn hoắt, mỗi một đầu thạch nhũ còn đang nhỏ giọt nước tí tách, cả hang động đều rất ẩm ướt giống như trời mưa. Tôi thấy Kim Đạt Hải dừng lại long hang động liền vội vàng đánh giá xung quanh một vòng. toàn bộ hang động trống rỗng, ngoại trừ Kim Đạt Hải và ba chúng tôi ra thì cũng không phát hiện thấy hồn tích hay bóng dáng Lô Mộc. Cho dù tôi giỏi kìm chế đến đâu thì lúc này cũng không nhịn được | tức giận nữa, trầm giọng hỏi Kim
Đại Hải rốt cuộc đang giở trò quỷ giờ tô Mộc dâu
| Kim Đạt Hải đang xoay lưng về
phía chúng tôi, thân thể gầy nhon hơi còng lưng, nghe tôi hỏi bỗng nhiên thân thể hắn run một chút, cười khan:“Ngươi yên tâm, lệ quỷ tên Lô Mộc đó bây giờ rất khỏe mạnh, hẳn đang bay theo hồn tích ta đã nuôi. Ngược lại là ngươi, muốn du người quay lại thật không dễ dàng, thật hay người và gã lệ quỷ kia lại có tình cảm”
Vừa nói hắn vừa xoay người lại, hai mắt chăm chú nhìn tôi, đáy mắt toát ra một sự nóng bỏng diễn cuồng, ha ha cười to. Lòng tôi nhất thời lạnh đi, đột nhiên có dự cảm không tốt, giống như mục tiêu của hắn luôn là tôi vậy.
Ngay khi tôi còn đang cảm thấy không ổn thì Kim Đại Hải đã nâng tay lên, không biết từ khi nào trong tay hắn có thêm một thanh màu trắng, thông qua giống như xương dài của người. Chỉ thấy hắn quơ. xương đùi lên đập vào những nhũ thạch trên đỉnh đầu của hắn.
Những nhà thạch nhìn rắn chắc như vậy vừa tiếp xúc vưới khúc xương kia liền vơi xuống, cùng lúc đó toàn bộ đỉnh động đều chấn động, tiếng nước chảy ngày càng lớn hơn. Không bao lâu sau ở đám nhũ thạch đã gãy kia một dòng nước chảy đổ thẳng xuống, từng đợt sóng nước màu đen trực tiếp tấn công về phía tôi!
Lúc này lời của bọn họ tôi đã nghe không vào, trong đầu đều chỉ nghĩ tới hình dáng Lô Mộc đang chịu khổ cực. Đuổi theo Kim Đạt Hải qua vài khúc quanh, cuối cùng đến một mảnh đất rộng rãi trống | vải.
Trước mắt tôi là một hang núi lớn, mặc dù có dấu vết đào bới nhưng võ vàng rất xưa cũ, hoàn toàn không phải được tạo thành khi xây dựng Đại học Giang Minh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi thật khó mà tin phía dưới một khu nhà Đại học hiện đại lại có một hang động lớn như vậy.
Trên vách của hang này rốt cuộc đã không còn thi thể nhưng từ tyên rủ xuống không ít thạch nhũ đầu nhọn hoắt, mỗi một đầu thạch nhũ còn đang nhỏ giọt nước tí tách, cả hang động đều rất ẩm ướt giống như trời mưa. Tôi thấy Kim Đạt Hải dừng lại long hang động liền vội vàng đánh giá xung quanh một vòng. toàn bộ hang động trống rỗng, ngoại trừ Kim Đạt Hải và ba chúng tôi ra thì cũng không phát hiện thấy hồn tích hay bóng dáng Lô Mộc. Cho dù tôi giỏi kìm chế đến đâu thì lúc này cũng không nhịn được | tức giận nữa, trầm giọng hỏi Kim
Đại Hải rốt cuộc đang giở trò quỷ giờ tô Mộc dâu
| Kim Đạt Hải đang xoay lưng về
phía chúng tôi, thân thể gầy nhon hơi còng lưng, nghe tôi hỏi bỗng nhiên thân thể hắn run một chút, cười khan:“Ngươi yên tâm, lệ quỷ tên Lô Mộc đó bây giờ rất khỏe mạnh, hẳn đang bay theo hồn tích ta đã nuôi. Ngược lại là ngươi, muốn du người quay lại thật không dễ dàng, thật hay người và gã lệ quỷ kia lại có tình cảm”
Vừa nói hắn vừa xoay người lại, hai mắt chăm chú nhìn tôi, đáy mắt toát ra một sự nóng bỏng diễn cuồng, ha ha cười to. Lòng tôi nhất thời lạnh đi, đột nhiên có dự cảm không tốt, giống như mục tiêu của hắn luôn là tôi vậy.
Ngay khi tôi còn đang cảm thấy không ổn thì Kim Đại Hải đã nâng tay lên, không biết từ khi nào trong tay hắn có thêm một thanh màu trắng, thông qua giống như xương dài của người. Chỉ thấy hắn quơ. xương đùi lên đập vào những nhũ thạch trên đỉnh đầu của hắn.
Những nhà thạch nhìn rắn chắc như vậy vừa tiếp xúc vưới khúc xương kia liền vơi xuống, cùng lúc đó toàn bộ đỉnh động đều chấn động, tiếng nước chảy ngày càng lớn hơn. Không bao lâu sau ở đám nhũ thạch đã gãy kia một dòng nước chảy đổ thẳng xuống, từng đợt sóng nước màu đen trực tiếp tấn công về phía tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro