Chương 241
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Hai bên lối đi phía sau cửa đá treo chằng chịt thân thể người, hiển nhiên
là người chết đã lâu. Bọn họ phần lớn không mặc quần áo, trên người chỉ
quấn bao bố bẩn thỉu, phía trên bao bố đã đóng một tầng bụi dày.
“Ôi trời, nhiều thi thể như vậy, đây là để làm gì?” Giao tiên ẩn núp trong cơ thể tôi lúc này cũng thấy cảnh tượng trước mặt liền kêu lên một tiếng.
Ông ta vừa dứt lời thì Đường Dũng cũng nhận ra biểu cảm của tôi không đúng, bước nhanh tới trước tôi, sau đó thò đầu qua cửa nhìn vào bên trong.
Sau khi thấy cảnh bên trong Đường Dũng cũng không nhịn được hít vào một hơi, cũng may anh ta vốn là Rồng Bà hiểu biết nhiều, chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền tỉnh táo lại, thận trọng đưa chày cán bột ra phía trước, hai mắt chăm chú nhìn đầu chày cán bột.
“Ông đây cảm thấy cây gậy kia của cậu ta không đơn giản. Nghe nói Long Phù cao cấp Thái Lan khi về cõi tiên sẽ dùng thân xác của mình chế tạo thành pháp khí truyền cho hậu nhân, chắc hẳn cây gậy này được chế tạo từ tro cốt một đại sư Long Phù nào đó, không chừng trên đó còn giữ lại một tia tàn hồn của đại sư Long Phù kia. Bây giờ Đường Dũng đang dùng cây gậy kia khảo sát hàm lượng âm khí trong lối đi, nếu như hàm lượng âm khí quá cao uy hiếp được người sống thì cây gậy từ tro cốt kia sẽ run rẩy nhắc nhở Đường Dũng mau rời đi.” Giao tiên nói.
“Hóa ra cái chày cán bột kia còn có chức năng này, thảo nào anh ta luôn mang trên người.” Tôi chợt nói, nói xong tôi cũng không khỏi nhìn về phía cây gậy kia.
Cây gậy ở trong lối đi một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, sắc mặt âm trầm của Đường Dũng rốt cuộc hòa hoãn mấy phần. Đợi khoảng chừng mười phút, dường như chắc chắn lối đi an toàn Đường Dũng mới thu cây gậy lại, chìa tay cho tôi: “Dương Dương, phía trên treo không ít thi thể, hơn nữa tướng mạo cũng tương đối kinh khủng, nếu em sợ thì nhắm mắt lại anh sẽ dắt đi là được.”
“Tôi…” Tôi có chút do dự nhìn cánh tay chìa ra của Đường Dũng, vốn mạnh miệng nói tôi không sợ có thể tự đi nhưng ánh mắt thấy được từng hàng thi thể treo lên kia cảm thấy từng trận rùng mình, cho dù trên người tôi còn quấn tấm vải đỏ nhưng cũng vẫn không cản được cảm giác rờn rợn kia.
Tôi liền nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, rất sợ lúc này nhìn nhiều thì sau này sẽ gặp ác mộng.
Thấy tôi nhắm mắt, Đường Dũng cũng không đợi ý kiến của tôi, liền trực tiếp nắm lấy tay tôi kéo về phía trước.
“Ôi trời, nhiều thi thể như vậy, đây là để làm gì?” Giao tiên ẩn núp trong cơ thể tôi lúc này cũng thấy cảnh tượng trước mặt liền kêu lên một tiếng.
Ông ta vừa dứt lời thì Đường Dũng cũng nhận ra biểu cảm của tôi không đúng, bước nhanh tới trước tôi, sau đó thò đầu qua cửa nhìn vào bên trong.
Sau khi thấy cảnh bên trong Đường Dũng cũng không nhịn được hít vào một hơi, cũng may anh ta vốn là Rồng Bà hiểu biết nhiều, chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền tỉnh táo lại, thận trọng đưa chày cán bột ra phía trước, hai mắt chăm chú nhìn đầu chày cán bột.
“Ông đây cảm thấy cây gậy kia của cậu ta không đơn giản. Nghe nói Long Phù cao cấp Thái Lan khi về cõi tiên sẽ dùng thân xác của mình chế tạo thành pháp khí truyền cho hậu nhân, chắc hẳn cây gậy này được chế tạo từ tro cốt một đại sư Long Phù nào đó, không chừng trên đó còn giữ lại một tia tàn hồn của đại sư Long Phù kia. Bây giờ Đường Dũng đang dùng cây gậy kia khảo sát hàm lượng âm khí trong lối đi, nếu như hàm lượng âm khí quá cao uy hiếp được người sống thì cây gậy từ tro cốt kia sẽ run rẩy nhắc nhở Đường Dũng mau rời đi.” Giao tiên nói.
“Hóa ra cái chày cán bột kia còn có chức năng này, thảo nào anh ta luôn mang trên người.” Tôi chợt nói, nói xong tôi cũng không khỏi nhìn về phía cây gậy kia.
Cây gậy ở trong lối đi một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, sắc mặt âm trầm của Đường Dũng rốt cuộc hòa hoãn mấy phần. Đợi khoảng chừng mười phút, dường như chắc chắn lối đi an toàn Đường Dũng mới thu cây gậy lại, chìa tay cho tôi: “Dương Dương, phía trên treo không ít thi thể, hơn nữa tướng mạo cũng tương đối kinh khủng, nếu em sợ thì nhắm mắt lại anh sẽ dắt đi là được.”
“Tôi…” Tôi có chút do dự nhìn cánh tay chìa ra của Đường Dũng, vốn mạnh miệng nói tôi không sợ có thể tự đi nhưng ánh mắt thấy được từng hàng thi thể treo lên kia cảm thấy từng trận rùng mình, cho dù trên người tôi còn quấn tấm vải đỏ nhưng cũng vẫn không cản được cảm giác rờn rợn kia.
Tôi liền nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, rất sợ lúc này nhìn nhiều thì sau này sẽ gặp ác mộng.
Thấy tôi nhắm mắt, Đường Dũng cũng không đợi ý kiến của tôi, liền trực tiếp nắm lấy tay tôi kéo về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro