Chương 243.4
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi cả kinh, vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên không biết từ lúc nào mạch
máu ở cổ tay tôi đã bị cắt võ, máu đỏ thắm đang theo ngón tay của tôi
nhanh chóng chảy xuống.
Kim Đạt Hải ở đối diện cũng bị cắt ở cổ tay, tình hình của hắn giống hệt tôi, không biết còn tưởng cả hai chúng tôi đều là người bị hại. Chỉ khác một điều là, cặp mắt lúc này của hắn đang mở to toát ra sự hưng phấn điên cuồng còn mặt tôi thì đầy tuyệt vọng. Lúc này hai chân tôi bị khóa chặt, hai tay cũng bị mất đi cảm giác, ngoại trừ đầu óc có thể dùng ra thì dường như tôi đã là người tàn phế.
Tôi thậm chí hy vọng lúc này đầu óc tôi có thể bị tê dại, ít nhất tôi sẽ không cần phải nhìn thấy máu tươi của mình chảy thanh dòng, loại cảm giác chờ chết không thể làm gì đó thật sự còn khó chịu hơn so với một đao giết tôi luôn.
Hai dòng máu của bọn tôi lập tức hội tụ tại giữa đài tế, sau đó máu giống như nhận được chỉ dẫn nào đó đi theo hoa văn ở giữa đài tế tạo thành một hình vẽ bằng máu đỏ tươi, chớp mắt đã vẽ được hơn phân nửa.
“Ha ha, Diệp Phong vĩ đại, cảm ơn ngài đã chuẩn bị đài Niết bàn ở nơi này, nếu không phải ngài thì căn bản tôi không sống qua sang năm được, càng không có cơ hội đi ra ngoài hô phong hoán vũ, ngài thật là quý nhân của đời tôi. Tôi thề ở nơi này, chỉ cần ngài phù hộ tôi niết bàn hôm nay thành công thì sau này chuyện của Diệp gia chính là chuyện của tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến Diệp gia lần nữa hưng vượng.” Đôi mắt Kim Đạt Hải nóng bỏng nhìn chằm chằm vào hoa văn ở trung tâm đài tế, kích động nói.
Chuyện đã đến bước này, trông dáng vẻ của Kim Đạt Hải xem ra chỉ chờ máu của chúng tôi hội tụ vào chính giữa thì Niết bàn cũng thành công. Bây giờ trong đầu tôi vẫn chưa nhận được chút tin tức gì của Giao tiên, ông ta còn chưa đem Tô Thịnh đưa tới hay Tô Thịnh căn bản không nguyện ý vì tôi và Tô Mộc mà tới khuấy đám nước đục này? Ông ta đã sớm là phản đồ của Tô gia, tôi lại vẫn đem hy vọng ký thác trên người ông ta, nghĩ đến thật là buồn cười.
Không biết từ lúc nào mắt tôi đã đỏ hoe, nước mắt lạnh lẽo giống như ống nước bị hỏng, chảy xuống không khống chế được, chớp mắt tôi đã lệ rơi đầy mặt.
Cũng không biết bây giờ Tô Mộc thế nào? Có được Giao tiên cứu ra ngoài hay không? Hẳn anh ấy đã bị thương, sau khi tôi chết anh ấy cũng sẽ bị tôi lần nữa kéo trở về âm phủ, như vậy mục đích quay lại dương gian của anh ấy không hoàn thành được.
Kim Đạt Hải ở đối diện cũng bị cắt ở cổ tay, tình hình của hắn giống hệt tôi, không biết còn tưởng cả hai chúng tôi đều là người bị hại. Chỉ khác một điều là, cặp mắt lúc này của hắn đang mở to toát ra sự hưng phấn điên cuồng còn mặt tôi thì đầy tuyệt vọng. Lúc này hai chân tôi bị khóa chặt, hai tay cũng bị mất đi cảm giác, ngoại trừ đầu óc có thể dùng ra thì dường như tôi đã là người tàn phế.
Tôi thậm chí hy vọng lúc này đầu óc tôi có thể bị tê dại, ít nhất tôi sẽ không cần phải nhìn thấy máu tươi của mình chảy thanh dòng, loại cảm giác chờ chết không thể làm gì đó thật sự còn khó chịu hơn so với một đao giết tôi luôn.
Hai dòng máu của bọn tôi lập tức hội tụ tại giữa đài tế, sau đó máu giống như nhận được chỉ dẫn nào đó đi theo hoa văn ở giữa đài tế tạo thành một hình vẽ bằng máu đỏ tươi, chớp mắt đã vẽ được hơn phân nửa.
“Ha ha, Diệp Phong vĩ đại, cảm ơn ngài đã chuẩn bị đài Niết bàn ở nơi này, nếu không phải ngài thì căn bản tôi không sống qua sang năm được, càng không có cơ hội đi ra ngoài hô phong hoán vũ, ngài thật là quý nhân của đời tôi. Tôi thề ở nơi này, chỉ cần ngài phù hộ tôi niết bàn hôm nay thành công thì sau này chuyện của Diệp gia chính là chuyện của tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến Diệp gia lần nữa hưng vượng.” Đôi mắt Kim Đạt Hải nóng bỏng nhìn chằm chằm vào hoa văn ở trung tâm đài tế, kích động nói.
Chuyện đã đến bước này, trông dáng vẻ của Kim Đạt Hải xem ra chỉ chờ máu của chúng tôi hội tụ vào chính giữa thì Niết bàn cũng thành công. Bây giờ trong đầu tôi vẫn chưa nhận được chút tin tức gì của Giao tiên, ông ta còn chưa đem Tô Thịnh đưa tới hay Tô Thịnh căn bản không nguyện ý vì tôi và Tô Mộc mà tới khuấy đám nước đục này? Ông ta đã sớm là phản đồ của Tô gia, tôi lại vẫn đem hy vọng ký thác trên người ông ta, nghĩ đến thật là buồn cười.
Không biết từ lúc nào mắt tôi đã đỏ hoe, nước mắt lạnh lẽo giống như ống nước bị hỏng, chảy xuống không khống chế được, chớp mắt tôi đã lệ rơi đầy mặt.
Cũng không biết bây giờ Tô Mộc thế nào? Có được Giao tiên cứu ra ngoài hay không? Hẳn anh ấy đã bị thương, sau khi tôi chết anh ấy cũng sẽ bị tôi lần nữa kéo trở về âm phủ, như vậy mục đích quay lại dương gian của anh ấy không hoàn thành được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro