Chương 244
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Tô Mộc? Ha ha, đến lúc này rồi ngươi còn trông cậy gã lệ quỷ kia có thể
tới cứu ngươi? Hắn bị hồn tích đuổi theo lâu như vậy có lẽ bây giờ đã
hồn phi phách tán, cho dù ngươi có gọi Đại La thần thiên tới cũng vô
ích.” Kim Đạt Hải cười nói, lúc này gần như hắn đã điên cuồng, cười lớn
giống như kẻ điên.
“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền tới.
Âm thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tồi màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như mực.
Kim Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói: “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tích. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”
“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông to lớn được tạo thành từ nước đen từ từ nhô lên, khi hiện thành hình nhìn vóc dáng đúng là Tô Mộc.
Sau khi dòng nước đen biến thành hình rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi, không bao lâu sau Tô Mộc đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc, sống mũi cao nhất cùng với cánh môi rất sống động hiện ra trước mắt tôi. Anh ấy lạnh như băng nhìn chằm chằm Kim Đạt Hải ở đối diện, dù không nói gì nhưng lại có một sự chấn nhiếp từ người anh ấy thả ra ngoài khiến Kim Đạt Hải sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt không biết nên làm gì, tiến không được mà lui cũng không xong.
Hắn đưa mắt nhìn đại trận Niết Bàn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là Kim Đạt Hải có thể bỏ thân thể bệnh tật kia, lần nữa có thân thể tráng kiện và mệnh nghịch thiên, sau đó dấn thân vào con đường luyện công leo lên tột đỉnh vinh quang của đời người.
“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền tới.
Âm thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tồi màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như mực.
Kim Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói: “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tích. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”
“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông to lớn được tạo thành từ nước đen từ từ nhô lên, khi hiện thành hình nhìn vóc dáng đúng là Tô Mộc.
Sau khi dòng nước đen biến thành hình rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi, không bao lâu sau Tô Mộc đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc, sống mũi cao nhất cùng với cánh môi rất sống động hiện ra trước mắt tôi. Anh ấy lạnh như băng nhìn chằm chằm Kim Đạt Hải ở đối diện, dù không nói gì nhưng lại có một sự chấn nhiếp từ người anh ấy thả ra ngoài khiến Kim Đạt Hải sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt không biết nên làm gì, tiến không được mà lui cũng không xong.
Hắn đưa mắt nhìn đại trận Niết Bàn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là Kim Đạt Hải có thể bỏ thân thể bệnh tật kia, lần nữa có thân thể tráng kiện và mệnh nghịch thiên, sau đó dấn thân vào con đường luyện công leo lên tột đỉnh vinh quang của đời người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro