Chương 248
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi cười nhạt trong lòng, nhận lấy túi ngủ trải ra, sau đó chui vào trước.
Đường Dũng đã sớm chuẩn bị đầy đủ, sau khi tôi chui vào liền lấy ra một túi lương khô đưa cho tôi, bảo tôi ăn no bụng trước, chờ sau khi tối nay bắt được vậy kia rồi ngày mai anh ta sẽ mời tôi ăn một bữa ngon.
Tôi nào còn tâm tư lựa chọn ăn uống gì, trực tiếp nhận lấy túi lương khô, sau đó dịch chuyển thân thể để Đường Dũng cũng chui vào. Vừa ăn tôi vừa nhỏ giọng hỏi vừa rồi anh ta làm bẫy kia rốt cuộc là làm gì, có phải chúng tôi cần bắn động vật nhỏ nào đó.
Đường Dũng trả lời khiến tôi có chút bất ngờ: “À không, tối nay chúng ta vẫn có mục đích là bắt nhân sâm, nếu như may mắn có thể bắt được thì ngày mai là chúng ta có thể quay lại Giang Minh.”
“Nhưng nhân sâm không phải là thực vậy sao, làm sao…” Tôi không hiểu hỏi, lời vừa nói ra được phân nửa thì đột nhiên Đường Dũng nhào tới, một tay bịt miệng tôi, thở nhẹ một tiếng dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hiển nhiên anh ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì đó, tim tôi đập mạnh, cũng dỏng tai lên nghiêm túc nghe ngóng.
Chẳng qua bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió luôn vang lên thì cũng không biết có tiếng loại chim gì đó kêu trong đêm, còn lại đều không thấy âm thanh gì khác. Nếu như phải nói có âm thanh gì khác thì đó chính là tiếng thở của Đường Dũng ở gần bên, cũng không biết là anh ta cố ý hay gì nhưng bây giờ anh ra cách tôi rất gần, dường như cả người đều áp sát người tôi, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp trong hơi thở của anh ta phả lên mặt, hương vị này khác hoàn toàn so với mùi cỏ cây trên người Tô Mộc…
Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Dũng tôi lại không dám lộn xộn sợ làm hỏng chuyện của anh ta, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh ta nằm như vậy.
Ngay khi tôi cũng đang tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì đột nhiên Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, chợt hướng tôi cúi đầu xuống.
Tim tôi đột nhiên đập loạn sợ hãi, toàn thân cũng căng thẳng, đưa tay chắn trước mặt mình cảnh giác chờ Đường Dũng: “Anh định làm gì?”
“Không làm gì, chỉ muốn nói chuyện với em, em đừng lo lắng như vậy được không?” Đường Dũng nhỏ giọng nói.
Đường Dũng đã sớm chuẩn bị đầy đủ, sau khi tôi chui vào liền lấy ra một túi lương khô đưa cho tôi, bảo tôi ăn no bụng trước, chờ sau khi tối nay bắt được vậy kia rồi ngày mai anh ta sẽ mời tôi ăn một bữa ngon.
Tôi nào còn tâm tư lựa chọn ăn uống gì, trực tiếp nhận lấy túi lương khô, sau đó dịch chuyển thân thể để Đường Dũng cũng chui vào. Vừa ăn tôi vừa nhỏ giọng hỏi vừa rồi anh ta làm bẫy kia rốt cuộc là làm gì, có phải chúng tôi cần bắn động vật nhỏ nào đó.
Đường Dũng trả lời khiến tôi có chút bất ngờ: “À không, tối nay chúng ta vẫn có mục đích là bắt nhân sâm, nếu như may mắn có thể bắt được thì ngày mai là chúng ta có thể quay lại Giang Minh.”
“Nhưng nhân sâm không phải là thực vậy sao, làm sao…” Tôi không hiểu hỏi, lời vừa nói ra được phân nửa thì đột nhiên Đường Dũng nhào tới, một tay bịt miệng tôi, thở nhẹ một tiếng dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hiển nhiên anh ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì đó, tim tôi đập mạnh, cũng dỏng tai lên nghiêm túc nghe ngóng.
Chẳng qua bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió luôn vang lên thì cũng không biết có tiếng loại chim gì đó kêu trong đêm, còn lại đều không thấy âm thanh gì khác. Nếu như phải nói có âm thanh gì khác thì đó chính là tiếng thở của Đường Dũng ở gần bên, cũng không biết là anh ta cố ý hay gì nhưng bây giờ anh ra cách tôi rất gần, dường như cả người đều áp sát người tôi, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp trong hơi thở của anh ta phả lên mặt, hương vị này khác hoàn toàn so với mùi cỏ cây trên người Tô Mộc…
Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Dũng tôi lại không dám lộn xộn sợ làm hỏng chuyện của anh ta, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh ta nằm như vậy.
Ngay khi tôi cũng đang tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì đột nhiên Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, chợt hướng tôi cúi đầu xuống.
Tim tôi đột nhiên đập loạn sợ hãi, toàn thân cũng căng thẳng, đưa tay chắn trước mặt mình cảnh giác chờ Đường Dũng: “Anh định làm gì?”
“Không làm gì, chỉ muốn nói chuyện với em, em đừng lo lắng như vậy được không?” Đường Dũng nhỏ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro