Chương 258
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Nghe mẹ giải thích như vậy tôi miễn cưỡng có thể tiếp nhận, cười với mẹ tôi
nói tôi dỗi cũng không sai, cho dù mẹ tôi thích Tô Mộc thế nào đi nữa
cũng phải rõ ràng một chút, tôi mới là con gái ruột của bà, sau này nếu
bà còn đối với Tô Mộc tốt hơn tôi thì tôi sẽ ghen!
Tâm tình mẹ tôi đang rất tốt, thấy tôi lại nũng nịu với bà như vậy lại càng vui vẻ hơn, hôn lên mặt tôi ba cái, sau đó thần thần bí bí chỉ về túi xách bà để ở cửa, bảo tôi ra lấy mở ra xem một chút.
Lúc này con rể Tô Mộc bảo bối của mẹ tôi rốt cuộc đã chậm rãi từ trên lầu đi xuống, cũng không biết vừa rồi anh ấy bận bịu gì ở trên lầu, bây giờ đi xuống cười gọi mẹ tôi một tiếng ‘mẹ’, sau đó rất tự nhiên đi tới tôi, nói: “Để anh đi, trong túi này có đồ nặng, em chắc chắn nhấc không nổi.”
Tôi nhìn Tô Mộc một cách quái dị, anh ấy vừa mới xuống mà thôi, ngay cả tôi cũng không biết trong túi kia chứa cái gì sao anh ấy lại biết túi đó nặng?
Có điều tôi cũng mơ hồ đoán được, nhìn vẻ mặt của mẹ tôi thì trong túi này có tới tám chín phần là chứa vàng từ trong những quan tài được đạo lên kia.
Quả nhiên, Tô Mộc đem túi tới trước mặt mẹ tôi, sau đó mở ra.
Bên trong là chừng bảy khối vàng lớn to bằng nắm đấm, mặc dù cũng không tính là quá lớn nhưng quả thật vẫn rất nặng, ước chừng tất cả phải tới hơn ba mươi cân.
Tôi nhìn chằm chằm vào những khối vàng kia, vừa rồi khi nghe mẹ tôi kể đào được vàng từ trong quan tài tôi còn không có cảm giác gì, nhưng khi bảy khối vàng nặng trĩu này đặt trước mặt đập vào mắt tôi vẫn là tương đối nguy nga, tóm lại chính là cảm giác phát tài rồi.
Tôi liền lấy điện thoại ra lên internet tìm thông tin, bây giờ giá vàng thấp nhất là ba trăm đồng một khắc, một cân chính là năm trăm khắc, ba mươi cân ước chừng có giá trị cỡ bốn triệu rưỡi. Bốn triệu rưỡi?
Vậy là bao nhiêu tiền?
Tôi có chút hoảng hốt, cho dù trên người tôi còn một tấm thẻ ngân hàng chứa một triệu nhưng tôi vẫn không thể không hưng phấn khi nghĩ tới số tiền kia, giống như một đứa trẻ ở quê lần đầu tiên thấy thành phố vậy.
Tâm tình mẹ tôi đang rất tốt, thấy tôi lại nũng nịu với bà như vậy lại càng vui vẻ hơn, hôn lên mặt tôi ba cái, sau đó thần thần bí bí chỉ về túi xách bà để ở cửa, bảo tôi ra lấy mở ra xem một chút.
Lúc này con rể Tô Mộc bảo bối của mẹ tôi rốt cuộc đã chậm rãi từ trên lầu đi xuống, cũng không biết vừa rồi anh ấy bận bịu gì ở trên lầu, bây giờ đi xuống cười gọi mẹ tôi một tiếng ‘mẹ’, sau đó rất tự nhiên đi tới tôi, nói: “Để anh đi, trong túi này có đồ nặng, em chắc chắn nhấc không nổi.”
Tôi nhìn Tô Mộc một cách quái dị, anh ấy vừa mới xuống mà thôi, ngay cả tôi cũng không biết trong túi kia chứa cái gì sao anh ấy lại biết túi đó nặng?
Có điều tôi cũng mơ hồ đoán được, nhìn vẻ mặt của mẹ tôi thì trong túi này có tới tám chín phần là chứa vàng từ trong những quan tài được đạo lên kia.
Quả nhiên, Tô Mộc đem túi tới trước mặt mẹ tôi, sau đó mở ra.
Bên trong là chừng bảy khối vàng lớn to bằng nắm đấm, mặc dù cũng không tính là quá lớn nhưng quả thật vẫn rất nặng, ước chừng tất cả phải tới hơn ba mươi cân.
Tôi nhìn chằm chằm vào những khối vàng kia, vừa rồi khi nghe mẹ tôi kể đào được vàng từ trong quan tài tôi còn không có cảm giác gì, nhưng khi bảy khối vàng nặng trĩu này đặt trước mặt đập vào mắt tôi vẫn là tương đối nguy nga, tóm lại chính là cảm giác phát tài rồi.
Tôi liền lấy điện thoại ra lên internet tìm thông tin, bây giờ giá vàng thấp nhất là ba trăm đồng một khắc, một cân chính là năm trăm khắc, ba mươi cân ước chừng có giá trị cỡ bốn triệu rưỡi. Bốn triệu rưỡi?
Vậy là bao nhiêu tiền?
Tôi có chút hoảng hốt, cho dù trên người tôi còn một tấm thẻ ngân hàng chứa một triệu nhưng tôi vẫn không thể không hưng phấn khi nghĩ tới số tiền kia, giống như một đứa trẻ ở quê lần đầu tiên thấy thành phố vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro