Chương 260.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tô Mộc bảo người kia hãy đem váy cưới tới nhà, sau đó anh ấy nắm lấy tay
tôi hỏi tôi bây giờ còn muốn đi dạo phố mua đồ không, anh ấy cho tôi
thêm một cơ hội cuối cùng để làm thịt anh ấy, qua ngày hôm sau anh ấy sợ là sẽ không còn cơ hội đưa tôi đi chơi.
Bây giờ tôi đã sớm không tức giận, hiếm khi được đi với Tô Mộc một lần, đương nhiên tôi muốn đi dạo phố, chỉ hận không thể đem toàn bộ trung tâm thương mại mua mang về nhà!
Nhưng tôi chợt chú ý tới ý cuối trong lời nói của Tô Mộc, tôi liền hỏi tại sao anh ấy lại nói như vậy? Sao sau này lại không có cơ hội đưa tôi đi ra ngoài?
Vừa nói tới đây đột nhiên tim tôi đập mạnh, sợ Tô Mộc còn có chuyện gì giấu tôi.
Tô Mộc thấy tôi lo lắng liền cười một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng sửa tóc lại cho tôi, nói lần này anh ấy đi Thái Lan để sống lại cần có chút thời gian để chuẩn bị, tranh thủ để có thể trạng tốt nhất đi Thái Lan tìm Long Phù Khôn, cho nên mấy ngày tiếp theo anh ấy phải ở nhà tu luyện.
Nói xong anh ấy liền hỏi tôi có muốn đi mua đồ chống nắng chống sương gì không, anh ấy đã hỏi Tô Đoàn, phụ nữ đi tới những đất nước nắng nóng như Thái Lan đều sẽ dùng kem chống nắng. Còn có đồ lặn cũng cần mua, các rặng san hô nơi nhiệt đới đều rất đẹp, tôi có thể cùng Đường Dũng cứ việc thoải mái chơi một chút.
Tô Mộc nói xong liền kéo tay tôi đi trong trung tâm thương mai, dáng vẻ giống như anh ấy rất quen thuộc với nơi này, chúng tôi dường như đều không cần phải tìm, chỉ cần nói muốn mua gì là anh ấy liền đưa tôi tới thẳng gian hàng có bán. Nhanh như gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc đồ tôi mua đã thành một đống khiến tôi nhìn mà có chút giật mình, không ngờ Tô Mộc lại là người như vậy. Anh ấy mua đồ cũng như đánh giặc, hoàn toàn có thể dùng ba chữ ‘cực chính xác’ để hình dung, mấy cửa hàng anh ấy đảo qua là kệ liền trống rỗng.
Vẫn còn một cảm giác thoải mái không tả được.
Càng khiến tôi bất ngờ là hôm nay Tô Mộc lại hào phóng khác thường, chủ động bảo tôi đi theo Đường Dũng ra ngoài chơi. Với tính khí của anh ấy, tôi nhắc tới cái tên Đường Dũng là anh ấy liền hận không được cầm dao chém người, lần này lại còn chịu để tôi đi theo Đường Dũng lặn ngắm san hô, cái này quả thật quá thụ sủng nhược kinh*! (*được chiều tới mức khiếp sợ)
Bây giờ tôi đã sớm không tức giận, hiếm khi được đi với Tô Mộc một lần, đương nhiên tôi muốn đi dạo phố, chỉ hận không thể đem toàn bộ trung tâm thương mại mua mang về nhà!
Nhưng tôi chợt chú ý tới ý cuối trong lời nói của Tô Mộc, tôi liền hỏi tại sao anh ấy lại nói như vậy? Sao sau này lại không có cơ hội đưa tôi đi ra ngoài?
Vừa nói tới đây đột nhiên tim tôi đập mạnh, sợ Tô Mộc còn có chuyện gì giấu tôi.
Tô Mộc thấy tôi lo lắng liền cười một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng sửa tóc lại cho tôi, nói lần này anh ấy đi Thái Lan để sống lại cần có chút thời gian để chuẩn bị, tranh thủ để có thể trạng tốt nhất đi Thái Lan tìm Long Phù Khôn, cho nên mấy ngày tiếp theo anh ấy phải ở nhà tu luyện.
Nói xong anh ấy liền hỏi tôi có muốn đi mua đồ chống nắng chống sương gì không, anh ấy đã hỏi Tô Đoàn, phụ nữ đi tới những đất nước nắng nóng như Thái Lan đều sẽ dùng kem chống nắng. Còn có đồ lặn cũng cần mua, các rặng san hô nơi nhiệt đới đều rất đẹp, tôi có thể cùng Đường Dũng cứ việc thoải mái chơi một chút.
Tô Mộc nói xong liền kéo tay tôi đi trong trung tâm thương mai, dáng vẻ giống như anh ấy rất quen thuộc với nơi này, chúng tôi dường như đều không cần phải tìm, chỉ cần nói muốn mua gì là anh ấy liền đưa tôi tới thẳng gian hàng có bán. Nhanh như gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc đồ tôi mua đã thành một đống khiến tôi nhìn mà có chút giật mình, không ngờ Tô Mộc lại là người như vậy. Anh ấy mua đồ cũng như đánh giặc, hoàn toàn có thể dùng ba chữ ‘cực chính xác’ để hình dung, mấy cửa hàng anh ấy đảo qua là kệ liền trống rỗng.
Vẫn còn một cảm giác thoải mái không tả được.
Càng khiến tôi bất ngờ là hôm nay Tô Mộc lại hào phóng khác thường, chủ động bảo tôi đi theo Đường Dũng ra ngoài chơi. Với tính khí của anh ấy, tôi nhắc tới cái tên Đường Dũng là anh ấy liền hận không được cầm dao chém người, lần này lại còn chịu để tôi đi theo Đường Dũng lặn ngắm san hô, cái này quả thật quá thụ sủng nhược kinh*! (*được chiều tới mức khiếp sợ)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro