Chương 265
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi luống cuống, bởi vì tay tôi bây giờ không cảm nhận được có luồng khí thở ra, Đường Dũng căn bản là không còn thở.
“Đường Dũng! Đường Dũng! Anh tỉnh lại đi!” Tôi lớn tiếng gọi tên Đường Dũng, tay cũng dựa vào kiến thức cấp cứu đã được học qua kia ấn có nhịp điệu trên người Đường Dũng, muốn tim anh ta đập trở lại.
Nhưng cho dù tôi cố gắng thế nào thì Đường Dũng cũng không có bất cứ phản ứng gì dù chỉ một chút, hơn nữa sắc mặt anh ta còn càng ngày càng kém, cơ thể càng ngày càng lạnh, xem ra không xong!
Nước mắt tôi trào ra, trước kia tôi chỉ quan tâm tới tình hình của Tô Mộc, lo lắng anh ấy có thể bị hồn phi phách tán hay không, nhưng chưa từng nghĩ Đường Dũng cũng sẽ bị thương, thậm chí sẽ chết!
Tôi vừa gấp gáp vừa hoảng sợ, nơi này tôi lạ nước lạ cái, ngay cả số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu tôi cũng không biết. Càng kỳ lạ hơn chính là rõ ràng Đường Dũng xảy ra chuyện trên máy bay, tôi kêu khóc nửa ngày rồi mà không thấy bất cứ tiếp viên nào đến, giống như trên máy bay quả thật chỉ còn lại tôi cùng Đường Dũng vậy!
Máy bay này chắc chắn có vấn đề, có người muốn hại Đường Dũng!
Tôi gọi mãi Đường Dũng không tỉnh, trong lúc kinh hoảng liền bộc phát ra cơn giận, một bên vừa gào thét một bên vừa lấy tay đập loạn xạ vào thân máy bay, tôi không tin tôi phá hoại chiếc máy bay này thì không có nhân viên nào đi ra!
“Dương Dương, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao thế?” Ngay khi tôi đang điên cuồng đập vào máy bay thì tiếng hoảng hốt của Giao tiên truyền tới, vừa rồi ông ta vẫn luôn ngủ trong cơ thể tôi, không biết chuyện gì xảy ra, mà tôi cuống cuồng cũng quên mất sự tồn tại của Giao tiên.
Bây giờ thấy ông ta, tôi giống như người sắp chết đuối tóm được cọng rơm cứu mạng vậy, khóc nhào tới bên cạnh Giao tiên, vừa khóc thút thít vừa chỉ Đường Dũng để Giao tiên nhìn, nói: “Giao tiên, Đường Dũng chết, thi thể lạnh rồi, hu hu…”
“Chết? Sao có thể?” Giao tiên nghe vậy cũng sững sợ, hai mắt tập trung nhìn Đường Dũng.
Rất nhanh ông ta cũng phát hiện Đường Dũng dị thường, nhíu mày lại, có điều ông ta rất bình tĩnh, tay vỗ nhẹ lên bả vai tôi hai cái, bảo tôi đừng hốt hoảng, cơ thể Đường Dũng rất cường tráng chắc chắn không thể tự nhiên chết, chỉ cần tuổi thọ chưa hết thì ông ta sẽ có biện pháp.
“Đường Dũng! Đường Dũng! Anh tỉnh lại đi!” Tôi lớn tiếng gọi tên Đường Dũng, tay cũng dựa vào kiến thức cấp cứu đã được học qua kia ấn có nhịp điệu trên người Đường Dũng, muốn tim anh ta đập trở lại.
Nhưng cho dù tôi cố gắng thế nào thì Đường Dũng cũng không có bất cứ phản ứng gì dù chỉ một chút, hơn nữa sắc mặt anh ta còn càng ngày càng kém, cơ thể càng ngày càng lạnh, xem ra không xong!
Nước mắt tôi trào ra, trước kia tôi chỉ quan tâm tới tình hình của Tô Mộc, lo lắng anh ấy có thể bị hồn phi phách tán hay không, nhưng chưa từng nghĩ Đường Dũng cũng sẽ bị thương, thậm chí sẽ chết!
Tôi vừa gấp gáp vừa hoảng sợ, nơi này tôi lạ nước lạ cái, ngay cả số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu tôi cũng không biết. Càng kỳ lạ hơn chính là rõ ràng Đường Dũng xảy ra chuyện trên máy bay, tôi kêu khóc nửa ngày rồi mà không thấy bất cứ tiếp viên nào đến, giống như trên máy bay quả thật chỉ còn lại tôi cùng Đường Dũng vậy!
Máy bay này chắc chắn có vấn đề, có người muốn hại Đường Dũng!
Tôi gọi mãi Đường Dũng không tỉnh, trong lúc kinh hoảng liền bộc phát ra cơn giận, một bên vừa gào thét một bên vừa lấy tay đập loạn xạ vào thân máy bay, tôi không tin tôi phá hoại chiếc máy bay này thì không có nhân viên nào đi ra!
“Dương Dương, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao thế?” Ngay khi tôi đang điên cuồng đập vào máy bay thì tiếng hoảng hốt của Giao tiên truyền tới, vừa rồi ông ta vẫn luôn ngủ trong cơ thể tôi, không biết chuyện gì xảy ra, mà tôi cuống cuồng cũng quên mất sự tồn tại của Giao tiên.
Bây giờ thấy ông ta, tôi giống như người sắp chết đuối tóm được cọng rơm cứu mạng vậy, khóc nhào tới bên cạnh Giao tiên, vừa khóc thút thít vừa chỉ Đường Dũng để Giao tiên nhìn, nói: “Giao tiên, Đường Dũng chết, thi thể lạnh rồi, hu hu…”
“Chết? Sao có thể?” Giao tiên nghe vậy cũng sững sợ, hai mắt tập trung nhìn Đường Dũng.
Rất nhanh ông ta cũng phát hiện Đường Dũng dị thường, nhíu mày lại, có điều ông ta rất bình tĩnh, tay vỗ nhẹ lên bả vai tôi hai cái, bảo tôi đừng hốt hoảng, cơ thể Đường Dũng rất cường tráng chắc chắn không thể tự nhiên chết, chỉ cần tuổi thọ chưa hết thì ông ta sẽ có biện pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro