Chương 267
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Người cũng đã biến mất, tôi hiện tại có oán trách cũng vô ích, chỉ có thể
đứng ở vị trí vừa rồi Giao tiên mới đứng, nhìn xem có phát hiện cái gì ở đó không.
Vị trí kia là ngay phía trước đám cỏ đen lại hình ngôi sao sáu cánh, mặc dù gần hơn ngôi sao sáu cánh kia nhưng so với vị trí vừa rồi tôi đứng thì không có gì khác biệt, đều là giẫm ở trên cỏ.
Hơn nữa nền đất bãi cỏ rất cứng, rõ ràng là rất rắn chắc, căn bản không hề có cửa ngầm nào để có thể cho tôi đi vào. Ngay khi đầu óc tôi còn đang mông lung thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét, hơn nữa tiếng hét kia càng ngày càng gần, hiển nhiên đang chạy về phía tôi!
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy hai người Thái Lan đen nhẻm mặc đồng phục tay cầm gậy, vừa hét tiếng Thái vừa chạy nhanh về phía tôi, hiển nhiên là nhân viên bảo vệ Hoàng cung tới bắt tôi.
Xong rồi, sao chuyện xui xẻo nào cũng chạy đến với tôi?
Bỗng dưng muốn khóc, hai người kia chẳng bao lâu nữa là có thể chạy tới mà vẫn chưa có chút đầu mối nào về Giao tiên, nếu tôi bị bắt ở đây liệu có phải sẽ bị trục xuất về nước không?
Không chừng chuyện nghiêm trọng, tôi sẽ còn bị giam lại…
Tôi than một tiếng trong lòng, chớp mắt lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, lúc này tôi không để ý được nhiều nữa, lấy chân đập thật mạnh đám cỏ phía dưới, dù sao vừa rồi Giao tiên chính là mất tích không dấu vết ở nơi này cho nên lối đi hẳn sẽ không quá xa.
Hai bảo vệ người Thái kia đã cách tôi càng ngày càng gần, còn cách tôi chưa tới mười mét, tôi càng luống cuống trong lòng, lần này thì thật sự là xong rồi, có lẽ không thoát được.
Ngay khi trong đầu tôi còn đang nghĩ nếu lát bị bắt sẽ phải giải thích với bọn họ thế nào thì dưới chân tôi bỗng nhiên truyền tới một lực hút mãnh liệt, thật giống như bão vậy, lôi thân thể tôi đi xuống thật nhanh.
Tôi mất thăng bằng sợ hết hồi, trước khi bị cuốn đi tôi còn thấy chân tôi giẫm lên trên ngôi sao sáu cánh kia, chờ đến khi tôi kịp phản ứng lại thì tôi đã đang ở trong một nơi tối om, hai bảo vệ người Thái kia không thấy đâu, mà xung quanh tôi đều rất lạnh lẽo. Điều này hiển nhiên là tôi đã chui xuống dưới.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật.
Vị trí kia là ngay phía trước đám cỏ đen lại hình ngôi sao sáu cánh, mặc dù gần hơn ngôi sao sáu cánh kia nhưng so với vị trí vừa rồi tôi đứng thì không có gì khác biệt, đều là giẫm ở trên cỏ.
Hơn nữa nền đất bãi cỏ rất cứng, rõ ràng là rất rắn chắc, căn bản không hề có cửa ngầm nào để có thể cho tôi đi vào. Ngay khi đầu óc tôi còn đang mông lung thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét, hơn nữa tiếng hét kia càng ngày càng gần, hiển nhiên đang chạy về phía tôi!
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy hai người Thái Lan đen nhẻm mặc đồng phục tay cầm gậy, vừa hét tiếng Thái vừa chạy nhanh về phía tôi, hiển nhiên là nhân viên bảo vệ Hoàng cung tới bắt tôi.
Xong rồi, sao chuyện xui xẻo nào cũng chạy đến với tôi?
Bỗng dưng muốn khóc, hai người kia chẳng bao lâu nữa là có thể chạy tới mà vẫn chưa có chút đầu mối nào về Giao tiên, nếu tôi bị bắt ở đây liệu có phải sẽ bị trục xuất về nước không?
Không chừng chuyện nghiêm trọng, tôi sẽ còn bị giam lại…
Tôi than một tiếng trong lòng, chớp mắt lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, lúc này tôi không để ý được nhiều nữa, lấy chân đập thật mạnh đám cỏ phía dưới, dù sao vừa rồi Giao tiên chính là mất tích không dấu vết ở nơi này cho nên lối đi hẳn sẽ không quá xa.
Hai bảo vệ người Thái kia đã cách tôi càng ngày càng gần, còn cách tôi chưa tới mười mét, tôi càng luống cuống trong lòng, lần này thì thật sự là xong rồi, có lẽ không thoát được.
Ngay khi trong đầu tôi còn đang nghĩ nếu lát bị bắt sẽ phải giải thích với bọn họ thế nào thì dưới chân tôi bỗng nhiên truyền tới một lực hút mãnh liệt, thật giống như bão vậy, lôi thân thể tôi đi xuống thật nhanh.
Tôi mất thăng bằng sợ hết hồi, trước khi bị cuốn đi tôi còn thấy chân tôi giẫm lên trên ngôi sao sáu cánh kia, chờ đến khi tôi kịp phản ứng lại thì tôi đã đang ở trong một nơi tối om, hai bảo vệ người Thái kia không thấy đâu, mà xung quanh tôi đều rất lạnh lẽo. Điều này hiển nhiên là tôi đã chui xuống dưới.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro