Chương 268
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Không phải là người.” Tô Mộc lạnh lùng nói.
Nói xong anh ấy đã bắt đầu nhìn về vách đã xung quanh, ánh mắt lộ ra tia độc ác giống như đang tìm cách phá vỡ vách đá đưa tôi đi ra ngoài.
Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, không phải là người thì đó chính là quỷ hoặc thi các loại, Tô Mộc là lệ quỷ, cho dù quãng thời gian trước bị hồn tích gây trọng thường thì cũng không sợ đồng loại đến như vậy, chẳng lẽ nơi này còn có loại quỷ vật lợi hại hơn lệ quỷ?
Không đợi tôi mở miệng hỏi rốt cuộc là thứ gì thì phía kia đường hầm đã vang lên âm thanh huyên náo, giống như có không ít các loại côn trùng động vật đang bò về phía chúng tôi.
Tô Mộc nghe được âm thanh này liền càng căng thẳng, cũng không để ý nghiên cứu tường đá nữa mà ôm lấy tôi, đem đầu tôi ấn vào ngực vững chắc của anh ấy, trầm giọng nói: “Dương Dương, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì em cũng đừng quay đầu nhìn, càng không được rời khỏi anh.”
“Trước tiên anh phải nói cho em những thứ kia là gì, anh có chắc chắn đối phó được với bọn chúng không?” Tôi vội kêu lên. Cũng lúc này anh ấy lại không lộ ra bất cứ ý chí chiến đấu nào, chỉ bận bịu bảo vệ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất bất an trong lòng, cảm giác Tô Mộc với những thứ kia dường như không nắm chắc được gì. Anh ấy mới tỉnh lại được hơn một tuần lễ, hồn phách vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái tốt nhất, điều này làm sao khiến tôi yên tâm?
“Tô Mộc, anh không cần phải bảo vệ em, bây giờ em có yêu khí bảo vệ hẳn có thể tự bảo vệ được cho mình. Anh tập trung lát nữa đối phó mở đường đi ra ngoài là được, dù sao lần này cho dù thế nào em cũng không lại để cho anh mạo hiểm cứu em. Cùng lắm phải chết thì cùng chết.” Tôi nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn tôi bất ngờ, có lẽ anh ấy không nghĩ tôi lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.
Dừng một chút, đột nhiên khóe miệng anh ấy mỉm cười vui mừng, sờ đầu hỏi tôi: “Dương Dương, điều em vừa nói đều là thật? Em nguyện ý chết chung với anh?”
“Dạ!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, dù sao cảm giác lo lắng hoảng sợ khi anh ấy bị hôn mê kia tôi không muốn chịu thêm một lần nữa.
Ở thời điểm sinh ly tử biệt, người còn sống lại sẽ thống khổ hơn so với người chết.
Nói xong anh ấy đã bắt đầu nhìn về vách đã xung quanh, ánh mắt lộ ra tia độc ác giống như đang tìm cách phá vỡ vách đá đưa tôi đi ra ngoài.
Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, không phải là người thì đó chính là quỷ hoặc thi các loại, Tô Mộc là lệ quỷ, cho dù quãng thời gian trước bị hồn tích gây trọng thường thì cũng không sợ đồng loại đến như vậy, chẳng lẽ nơi này còn có loại quỷ vật lợi hại hơn lệ quỷ?
Không đợi tôi mở miệng hỏi rốt cuộc là thứ gì thì phía kia đường hầm đã vang lên âm thanh huyên náo, giống như có không ít các loại côn trùng động vật đang bò về phía chúng tôi.
Tô Mộc nghe được âm thanh này liền càng căng thẳng, cũng không để ý nghiên cứu tường đá nữa mà ôm lấy tôi, đem đầu tôi ấn vào ngực vững chắc của anh ấy, trầm giọng nói: “Dương Dương, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì em cũng đừng quay đầu nhìn, càng không được rời khỏi anh.”
“Trước tiên anh phải nói cho em những thứ kia là gì, anh có chắc chắn đối phó được với bọn chúng không?” Tôi vội kêu lên. Cũng lúc này anh ấy lại không lộ ra bất cứ ý chí chiến đấu nào, chỉ bận bịu bảo vệ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất bất an trong lòng, cảm giác Tô Mộc với những thứ kia dường như không nắm chắc được gì. Anh ấy mới tỉnh lại được hơn một tuần lễ, hồn phách vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái tốt nhất, điều này làm sao khiến tôi yên tâm?
“Tô Mộc, anh không cần phải bảo vệ em, bây giờ em có yêu khí bảo vệ hẳn có thể tự bảo vệ được cho mình. Anh tập trung lát nữa đối phó mở đường đi ra ngoài là được, dù sao lần này cho dù thế nào em cũng không lại để cho anh mạo hiểm cứu em. Cùng lắm phải chết thì cùng chết.” Tôi nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn tôi bất ngờ, có lẽ anh ấy không nghĩ tôi lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.
Dừng một chút, đột nhiên khóe miệng anh ấy mỉm cười vui mừng, sờ đầu hỏi tôi: “Dương Dương, điều em vừa nói đều là thật? Em nguyện ý chết chung với anh?”
“Dạ!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, dù sao cảm giác lo lắng hoảng sợ khi anh ấy bị hôn mê kia tôi không muốn chịu thêm một lần nữa.
Ở thời điểm sinh ly tử biệt, người còn sống lại sẽ thống khổ hơn so với người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro