Chương 277
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Giao tiên nghe vậy sửng sốt một chút, im lặng nhìn chằm chằm Tô Mộc rồi ai
oán nói: “Sau này khi ngươi còn chưa rõ tình hình thì có thể chậm ra tay không? Hỏi trước chúng ta một chút là được, lỡ như tâm tình ngươi không tốt liền giết người kia thì không phải Đường Dũng vĩnh viễn không tỉnh
nữa sao?”
“Không tỉnh được thì không tỉnh, cậu ta rất quan trọng sao?” Tô Mộc hỏi ngược lại.
Giọng nói kia giống như Đường Dũng chỉ là con muỗi, sống hay chết cũng không có vấn đề, anh ấy chịu từ bi đem Đường Dũng tới nơi này đơn thuần chỉ để dùng Đường Dũng làm cái khiên bằng thịt để chắn dương khí.
Bị Tô Mộc nói lại khiến Giao tiên không biết nên nói gì nữa, dứt khoát không nói tiếp chuyện này mà chỉ đi tới bên cạnh Tô Mộc, hỏi có phải Tô Mộc cũng đã đem Long Phù bảo vệ ở chỗ này giết chết, nơi này hẳn phải có người khác canh giữ?
“Người thì không có nhưng quỷ với yêu thì có không ít, hơn nữa nhìn qua bọn chúng đều có thực lực rất yếu, cũng không biết bọn chúng ăn gan hùm gan báo gì mà cũng dám chạy đến long mạch đòi chia một chén canh.” Tô Mộc nói.
Giọng anh ấy rất bình thản, hiển nhiên không đem những quỷ cùng yêu kia coi ra gì.
Tôi đi sau lưng Tô Mộc, trong lòng vừa rồi muốn tranh cãi thay Đường Dũng mấy câu nhưng tính khí Tô Mộc tôi quá hiểu, là điển hình khẩu xà tâm phật, bây giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ quan hệ giữa anh ấy và Đường Dũng còn rất tệ nhưng thực tế đối xử với Đường Dũng rất khá, ít nhất là trước khi phát hiện dương huyệt thì thân thể Đường Dũng đối với anh ấy cũng không có tác dụng gì, nếu anh ấy không tốt với Đường Dũng thì sao còn chưa đi ra khỏi thân thể anh ta?
Lỡ như bây giờ tôi nói đỡ cho Đường Dũng khiến Tô Mộc ghen thì có lẽ Đường Dũng kia thật sự sẽ thảm, không chừng Tô Mộc sẽ giết chết Lưu Tài để Đường Dũng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Thấy tôi chỉ cúi đầu đi theo không nói gì, Tô Mộc bước chậm lại đợi tôi một chút, hỏi tôi đang suy nghĩ gì mà trông dáng vẻ như đang có ưu tư.
Tôi liền nói không suy nghĩ gì, chỉ mong mau chóng tìm được long mạch, tìm được Diệu Diệu cùng tung tích của Long Phù Khôn.
“Không tỉnh được thì không tỉnh, cậu ta rất quan trọng sao?” Tô Mộc hỏi ngược lại.
Giọng nói kia giống như Đường Dũng chỉ là con muỗi, sống hay chết cũng không có vấn đề, anh ấy chịu từ bi đem Đường Dũng tới nơi này đơn thuần chỉ để dùng Đường Dũng làm cái khiên bằng thịt để chắn dương khí.
Bị Tô Mộc nói lại khiến Giao tiên không biết nên nói gì nữa, dứt khoát không nói tiếp chuyện này mà chỉ đi tới bên cạnh Tô Mộc, hỏi có phải Tô Mộc cũng đã đem Long Phù bảo vệ ở chỗ này giết chết, nơi này hẳn phải có người khác canh giữ?
“Người thì không có nhưng quỷ với yêu thì có không ít, hơn nữa nhìn qua bọn chúng đều có thực lực rất yếu, cũng không biết bọn chúng ăn gan hùm gan báo gì mà cũng dám chạy đến long mạch đòi chia một chén canh.” Tô Mộc nói.
Giọng anh ấy rất bình thản, hiển nhiên không đem những quỷ cùng yêu kia coi ra gì.
Tôi đi sau lưng Tô Mộc, trong lòng vừa rồi muốn tranh cãi thay Đường Dũng mấy câu nhưng tính khí Tô Mộc tôi quá hiểu, là điển hình khẩu xà tâm phật, bây giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ quan hệ giữa anh ấy và Đường Dũng còn rất tệ nhưng thực tế đối xử với Đường Dũng rất khá, ít nhất là trước khi phát hiện dương huyệt thì thân thể Đường Dũng đối với anh ấy cũng không có tác dụng gì, nếu anh ấy không tốt với Đường Dũng thì sao còn chưa đi ra khỏi thân thể anh ta?
Lỡ như bây giờ tôi nói đỡ cho Đường Dũng khiến Tô Mộc ghen thì có lẽ Đường Dũng kia thật sự sẽ thảm, không chừng Tô Mộc sẽ giết chết Lưu Tài để Đường Dũng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Thấy tôi chỉ cúi đầu đi theo không nói gì, Tô Mộc bước chậm lại đợi tôi một chút, hỏi tôi đang suy nghĩ gì mà trông dáng vẻ như đang có ưu tư.
Tôi liền nói không suy nghĩ gì, chỉ mong mau chóng tìm được long mạch, tìm được Diệu Diệu cùng tung tích của Long Phù Khôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro