Chương 278.2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
tôi sợ hãi hét lên một tiếng, cái chân còn lại trực tiếp đạp mạnh vào thứ đang giữ chân tôi.
A! Dưới chân tôi nhất thời truyền đến một tiếng hét thảm, đó là tiếng đàn ông, nghe có chút quen tai.
| tôi liền cúi xuống nhìn, quả thật thấy trên mặt đất có một bóng người nằm, lúc này người đó đã cong lại như hình dáng một con tôm giống như đang phải chịu đau đớn thống khổ.
Mới vừa rồi chính là tay của hắn nắm lấy cổ chân tôi, bây giờ hắn đã buông tay ra, trong giọng nói còn mang theo sự đau đớn: “Cô chỉ là một tiểu cô nương mà lực chân mạnh vậy cái xương già này sắp bị cô dầm nát rồi.” -
Người nói chính là Lưu tài, tôi thấy ông ta liền thở phào nhẹ nhõm, có chút dở khóc dở cười nhìn ông ta, nói: “Là do ông, nếu tỉnh sao không đứng lên mà bò đến tôi sờ cổ chân tôi làm gì, tvong này đen thùi lùi ông muốn dọa chết người sao.”
Lưu tài nói càng thêm ấm ức: “Tôi không nghĩ ra, vừa rồi cũng không | biết thế nào mà tự nhiên gáy tôi đau điếng, cả người không còn sức lực. Là tôi bị người đánh hôn mê sao?”
Lúc ông ta nói, tôi cùng Giao tiền nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Lô Mộc đang đứng sát tường, lúng túng cười một tiếng.
Vẫn là Giao tiên da mặt đủ dày, | ông ta trực tiếp đem chuyện này đổ lên người Lưu tài, nói chính là do ông ta đang êm đẹp lại đi va vào một cây cột khiến mình hôn mệ, nếu không phải thấy ông ta đã lớn tuổi thì Giao tiên đã sớm đem ném ra.
Bây giờ những Long Phù gần long mạch đều đã bị đưa vào, không còn những Long Phù khác canh giữ, | bốn phía xung quanh đều là yêu là quỷ, bọn chúng tvời sinh đã có thù oán với Long Phù, nếu thấy Lưu tài bất tỉnh dưới đất nhất định sẽ đánh hắn không còn một chiếc răng.
Lưu tài nghe xong sắc mặt trắng bệch, dĩ nhiên ông ta biết mình không phải là va phải cột nhưng so với ông ta thì Giao tiện lợi hại lại đi ở phía trước, mặc dù tôi đi sau lưng ông ta nhưng ông ta có thể cảm giác được tôi không lợi hại bằng ông ta, ông ta cứ như vậy yên lặng không một tiếng động bị người đánh gục chứng tỏ từ hai chúng tôi va thì chúng tôi còn có trợ thủ lợi hại hơn bảo vệ bên cạnh.
Lúc này Lưu tài đã buông mọi tâm tư chống cự, đưa mắt nhìn tô Mộc đang ở một bên: “Vị đại nhân | kia, có thể đi ra khỏi thân thể anh ta không?”
A! Dưới chân tôi nhất thời truyền đến một tiếng hét thảm, đó là tiếng đàn ông, nghe có chút quen tai.
| tôi liền cúi xuống nhìn, quả thật thấy trên mặt đất có một bóng người nằm, lúc này người đó đã cong lại như hình dáng một con tôm giống như đang phải chịu đau đớn thống khổ.
Mới vừa rồi chính là tay của hắn nắm lấy cổ chân tôi, bây giờ hắn đã buông tay ra, trong giọng nói còn mang theo sự đau đớn: “Cô chỉ là một tiểu cô nương mà lực chân mạnh vậy cái xương già này sắp bị cô dầm nát rồi.” -
Người nói chính là Lưu tài, tôi thấy ông ta liền thở phào nhẹ nhõm, có chút dở khóc dở cười nhìn ông ta, nói: “Là do ông, nếu tỉnh sao không đứng lên mà bò đến tôi sờ cổ chân tôi làm gì, tvong này đen thùi lùi ông muốn dọa chết người sao.”
Lưu tài nói càng thêm ấm ức: “Tôi không nghĩ ra, vừa rồi cũng không | biết thế nào mà tự nhiên gáy tôi đau điếng, cả người không còn sức lực. Là tôi bị người đánh hôn mê sao?”
Lúc ông ta nói, tôi cùng Giao tiền nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Lô Mộc đang đứng sát tường, lúng túng cười một tiếng.
Vẫn là Giao tiên da mặt đủ dày, | ông ta trực tiếp đem chuyện này đổ lên người Lưu tài, nói chính là do ông ta đang êm đẹp lại đi va vào một cây cột khiến mình hôn mệ, nếu không phải thấy ông ta đã lớn tuổi thì Giao tiên đã sớm đem ném ra.
Bây giờ những Long Phù gần long mạch đều đã bị đưa vào, không còn những Long Phù khác canh giữ, | bốn phía xung quanh đều là yêu là quỷ, bọn chúng tvời sinh đã có thù oán với Long Phù, nếu thấy Lưu tài bất tỉnh dưới đất nhất định sẽ đánh hắn không còn một chiếc răng.
Lưu tài nghe xong sắc mặt trắng bệch, dĩ nhiên ông ta biết mình không phải là va phải cột nhưng so với ông ta thì Giao tiện lợi hại lại đi ở phía trước, mặc dù tôi đi sau lưng ông ta nhưng ông ta có thể cảm giác được tôi không lợi hại bằng ông ta, ông ta cứ như vậy yên lặng không một tiếng động bị người đánh gục chứng tỏ từ hai chúng tôi va thì chúng tôi còn có trợ thủ lợi hại hơn bảo vệ bên cạnh.
Lúc này Lưu tài đã buông mọi tâm tư chống cự, đưa mắt nhìn tô Mộc đang ở một bên: “Vị đại nhân | kia, có thể đi ra khỏi thân thể anh ta không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro