Chương 338
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Trưởng thôn đi ra khỏi làng ngay lập tức, loại chuyện này nhìn một
cái là biết không phải bệnh truyền nhiễm thông thường. Ông ta cũng không biết hòa thượng hay đạo sĩ nào khác, duy chỉ có thể nghĩ tới tôi cho
nên sau khi ra khỏi thôn liền hỏi thăm dọc đường, tìm hai ngày mới thấy
chúng tôi nơi này.
Vừa nói trưởng thôn không nhịn được lại khóc lên, xem ra người trưởng thôn này khá có trách nhiệm, thôn dân xảy ra chuyện ông ta thật sự cũng gấp gáp muốn chết.
Tôi đỡ ông ta lên, bảo ông ta ngồi lên ghế salon bên cạnh, an ủi: “Trưởng thôn, ông đừng quá lo lắng. Dựa theo miêu tả của ông thì chuyện này hẳn không phải là do con yêu thử trong mộ kia tới báo thù, có lẽ mọi người trúng độc gì đó, dẫu sao con yêu thử kia rất lợi hại, nếu như nó muốn báo thù thì e rằng thôn dân đã đang trên đường đi đầu thai.”
Nói xong tôi đưa mắt nhìn Giao tiên và Đường Dũng. Dẫu sao loại chuyện này hai bọn họ am hiểu hơn tôi, mặc dù tôi biết chuyện này không phải do yêu thử túc trực bên linh sàng làm nhưng không biết được vấn đề ở đâu ra.
Hơn nữa chuyện này quả thực có chút quỷ dị, nếu như thôn dân hôn mê có quan hệ với mộ Võ Tắc Thiên thì hôn mê nhất không phải sẽ là trưởng thôi sao? Trên người ông ta bây giờ còn mang cả tích khí, mới vừa rồi tôi còn không nghĩ đến, bây giờ suy nghĩ một chút hẳn khi tổ tiên Tô gia đánh nhau cùng Yêu Thần lúc trong mộ đã tản ra tích khí và dính vào trên người trưởng thôn.
Đường Dũng ở một bên chăm chú nghe, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn anh ta thì anh ta lại ngoảnh mặt đi hướng khác tỏ vẻ như không quan tâm, anh ta còn giơ giơ cánh tay bị bó lại như xác ướp của mình, tỏ ý anh ta là người bị thương không muốn nhúng tay vào việc vớ vẩn này.
Cuối cùng vẫn là Giao tiên mở miệng, nói: “Từ những gì ngươi miêu tả xem ra người trong thôn các ngươi bị ma nhập vào người cho nên mới khiến máu chảy, hôn mê bất tỉnh. Nếu như ta đoán không lầm, bây giờ hồn phách của bọn họ đều bị giam ở trong chính thân thể, nếu như không kịp thời thả hồn phách ra thì thân xác sẽ biến thành một cái lò luyện lớn, tùy lúc có thể nướng hồn phách bên trong, đến khi đem hồng phách nướng sạch mới ngưng.”
“A? Vậy đại tiên ngài nhất định phải mau cứu bọn họ. Chỉ cần ngài chịu cứu bọn họ điều kiện gì tôi cũng đồng ý!” Trưởng thôn vội kêu lên.
Vừa nói trưởng thôn không nhịn được lại khóc lên, xem ra người trưởng thôn này khá có trách nhiệm, thôn dân xảy ra chuyện ông ta thật sự cũng gấp gáp muốn chết.
Tôi đỡ ông ta lên, bảo ông ta ngồi lên ghế salon bên cạnh, an ủi: “Trưởng thôn, ông đừng quá lo lắng. Dựa theo miêu tả của ông thì chuyện này hẳn không phải là do con yêu thử trong mộ kia tới báo thù, có lẽ mọi người trúng độc gì đó, dẫu sao con yêu thử kia rất lợi hại, nếu như nó muốn báo thù thì e rằng thôn dân đã đang trên đường đi đầu thai.”
Nói xong tôi đưa mắt nhìn Giao tiên và Đường Dũng. Dẫu sao loại chuyện này hai bọn họ am hiểu hơn tôi, mặc dù tôi biết chuyện này không phải do yêu thử túc trực bên linh sàng làm nhưng không biết được vấn đề ở đâu ra.
Hơn nữa chuyện này quả thực có chút quỷ dị, nếu như thôn dân hôn mê có quan hệ với mộ Võ Tắc Thiên thì hôn mê nhất không phải sẽ là trưởng thôi sao? Trên người ông ta bây giờ còn mang cả tích khí, mới vừa rồi tôi còn không nghĩ đến, bây giờ suy nghĩ một chút hẳn khi tổ tiên Tô gia đánh nhau cùng Yêu Thần lúc trong mộ đã tản ra tích khí và dính vào trên người trưởng thôn.
Đường Dũng ở một bên chăm chú nghe, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn anh ta thì anh ta lại ngoảnh mặt đi hướng khác tỏ vẻ như không quan tâm, anh ta còn giơ giơ cánh tay bị bó lại như xác ướp của mình, tỏ ý anh ta là người bị thương không muốn nhúng tay vào việc vớ vẩn này.
Cuối cùng vẫn là Giao tiên mở miệng, nói: “Từ những gì ngươi miêu tả xem ra người trong thôn các ngươi bị ma nhập vào người cho nên mới khiến máu chảy, hôn mê bất tỉnh. Nếu như ta đoán không lầm, bây giờ hồn phách của bọn họ đều bị giam ở trong chính thân thể, nếu như không kịp thời thả hồn phách ra thì thân xác sẽ biến thành một cái lò luyện lớn, tùy lúc có thể nướng hồn phách bên trong, đến khi đem hồng phách nướng sạch mới ngưng.”
“A? Vậy đại tiên ngài nhất định phải mau cứu bọn họ. Chỉ cần ngài chịu cứu bọn họ điều kiện gì tôi cũng đồng ý!” Trưởng thôn vội kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro