Chương 339
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Có gì đó a!
Mặc dù bình thường Giao tiên cũng rất cẩn thận nhưng tuyệt đối sẽ không cẩn thận đến mức như thế này, ông ta không chịu để cho tôi đi sau trưởng thôn chẳng lẽ trưởng thôn này có vấn đề?
Trong đầu tôi tự nhiên có suy nghĩ này, sau đó tôi liền cảm thấy rất lo lắng. Dẫu sao thế cục của chúng tôi bây giờ không thật tốt, trước khi bị Yêu Thần để mắt đến tôi còn đã bị chủ nhân của Lâm Yến Nhi luôn đào hố cho tôi. Mặc dù có Tô Mộc che chở cho tôi trước chủ nhân của Lâm Yến Nhi nhưng bây giờ anh ấy đã bại lộ, tự anh ấy còn khó bảo toàn, có thể bảo vệ tôi đến khi nào?
Huống chi tôi cũng không muốn núp dưới sự bảo vệ của Tô Mộc mãi. Nếu như người trưởng thôn này thật sự có vấn đề thì tôi phải đề phòng trước, đem tổn thất xuống thấp nhất.
Tôi âm thầm thận trọng hơn, trải qua mấy lần thua thiệt trước rốt cuộc tôi cũng đã có bài học. Nhân lúc trên đường xuống hầm tôi liền lặng lẽ dùng yêu khí bảo vệ thân thể tôi, sau đó kéo ra một tia yêu khí đắp lên mắt mình để nhìn kĩ hầm trú ẩn một chút.
Tầng hầm này so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn nhiều, cũng không chỉ đơn giản là nơi chứa lương thực như vừa rồi trưởng thôn nói. Nhìn sơ qua có thể ước lượng nơi này ít nhất phải hơn một trăm mét vuông, nhà bình thường có ai đào hầm dự trữ lớn như vậy?
Có điều ngoại trừ cái hầm này rất lớn ra thì tôi không phát hiện được bất cứ điều dị thường gì, chỉ có âm khí nặng hơn một ít, những thứ khác đều rất bình thường. Nhưng đây là hầm trú ẩn, hàng năm không có ánh mặt trời chiếu vào, âm khí nặng cũng là dễ hiểu.
Quét một lượt hầm trú ẩn tôi không thấy có vấn đề gì khác, chớp mắt một cái chúng tôi đã xuống đáy hầm.
Nơi này quả thật giống như trưởng thôn nói, có một cánh cửa gỗ nhỏ dường như đã rất nhiều năm. Có điều cháu nội của trưởng thôn không có ở nơi này.
“Tiểu Đông, cháu ở đây không? Tiểu Đông?” Trưởng thôn thấy nơi cửa không có người liền nôn nóng gọi to.
Ông ta vừa mở miệng tôi liền rùng mình một cái, bởi vì ở dưới này âm khí khá nặng, lại bị phong bế trong thời gian dài nên rất âm u, vừa rồi giọng nói kia còn bị vách tường vọng lại, tình cảnh giống hệt trong phim kinh dị, rất rợn người.
Giao tiên cảm nhận được tôi sợ hãi liền nắm chặt tay tôi thêm mấy phần, tỏ ý có ông ta ở đây tôi không phải sợ.
Đúng lúc này trong hầm trú ẩn bỗng nhiên truyền tới tiếng khóc thút thít đứt quãng.
Âm thanh kia cũng không biết là từ đâu truyền tới, chợt xa chợt gần, giọng còn chợt to chợt nhỏ. Trong hầm trú ẩn chỉ có ba người chúng tôi đều đang ở đây, tiếng khóc này là ở đâu ra?
“Tiểu Đông, là cháu sao? Cháu ở đâu thế?” Trưởng thôn nghe được tiếng khóc thút thít càng thêm nôn nóng, soi đèn pin một vòng quanh hầm rồi trực tiếp đi về phía cửa gỗ.
Mặc dù bình thường Giao tiên cũng rất cẩn thận nhưng tuyệt đối sẽ không cẩn thận đến mức như thế này, ông ta không chịu để cho tôi đi sau trưởng thôn chẳng lẽ trưởng thôn này có vấn đề?
Trong đầu tôi tự nhiên có suy nghĩ này, sau đó tôi liền cảm thấy rất lo lắng. Dẫu sao thế cục của chúng tôi bây giờ không thật tốt, trước khi bị Yêu Thần để mắt đến tôi còn đã bị chủ nhân của Lâm Yến Nhi luôn đào hố cho tôi. Mặc dù có Tô Mộc che chở cho tôi trước chủ nhân của Lâm Yến Nhi nhưng bây giờ anh ấy đã bại lộ, tự anh ấy còn khó bảo toàn, có thể bảo vệ tôi đến khi nào?
Huống chi tôi cũng không muốn núp dưới sự bảo vệ của Tô Mộc mãi. Nếu như người trưởng thôn này thật sự có vấn đề thì tôi phải đề phòng trước, đem tổn thất xuống thấp nhất.
Tôi âm thầm thận trọng hơn, trải qua mấy lần thua thiệt trước rốt cuộc tôi cũng đã có bài học. Nhân lúc trên đường xuống hầm tôi liền lặng lẽ dùng yêu khí bảo vệ thân thể tôi, sau đó kéo ra một tia yêu khí đắp lên mắt mình để nhìn kĩ hầm trú ẩn một chút.
Tầng hầm này so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn nhiều, cũng không chỉ đơn giản là nơi chứa lương thực như vừa rồi trưởng thôn nói. Nhìn sơ qua có thể ước lượng nơi này ít nhất phải hơn một trăm mét vuông, nhà bình thường có ai đào hầm dự trữ lớn như vậy?
Có điều ngoại trừ cái hầm này rất lớn ra thì tôi không phát hiện được bất cứ điều dị thường gì, chỉ có âm khí nặng hơn một ít, những thứ khác đều rất bình thường. Nhưng đây là hầm trú ẩn, hàng năm không có ánh mặt trời chiếu vào, âm khí nặng cũng là dễ hiểu.
Quét một lượt hầm trú ẩn tôi không thấy có vấn đề gì khác, chớp mắt một cái chúng tôi đã xuống đáy hầm.
Nơi này quả thật giống như trưởng thôn nói, có một cánh cửa gỗ nhỏ dường như đã rất nhiều năm. Có điều cháu nội của trưởng thôn không có ở nơi này.
“Tiểu Đông, cháu ở đây không? Tiểu Đông?” Trưởng thôn thấy nơi cửa không có người liền nôn nóng gọi to.
Ông ta vừa mở miệng tôi liền rùng mình một cái, bởi vì ở dưới này âm khí khá nặng, lại bị phong bế trong thời gian dài nên rất âm u, vừa rồi giọng nói kia còn bị vách tường vọng lại, tình cảnh giống hệt trong phim kinh dị, rất rợn người.
Giao tiên cảm nhận được tôi sợ hãi liền nắm chặt tay tôi thêm mấy phần, tỏ ý có ông ta ở đây tôi không phải sợ.
Đúng lúc này trong hầm trú ẩn bỗng nhiên truyền tới tiếng khóc thút thít đứt quãng.
Âm thanh kia cũng không biết là từ đâu truyền tới, chợt xa chợt gần, giọng còn chợt to chợt nhỏ. Trong hầm trú ẩn chỉ có ba người chúng tôi đều đang ở đây, tiếng khóc này là ở đâu ra?
“Tiểu Đông, là cháu sao? Cháu ở đâu thế?” Trưởng thôn nghe được tiếng khóc thút thít càng thêm nôn nóng, soi đèn pin một vòng quanh hầm rồi trực tiếp đi về phía cửa gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro