Chương 346.3
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Quả thực không còn cách nào khác, mặt Đường Dũng lộ ra vẻ khổ sở,
nói: “Em cũng nhớ chuyện này sao? Không sai, trước kia đúng là anh đã
nói thi thể Tô Mộc do anh giữ, nhưng cũng đã hai tháng trôi qua, đã có
rất nhiều chuyện, bây giờ…”
“Anh đừng nói với tôi bây giờ thi thể Tô Mộc tự chạy đi.” Tôi nói một câu chặn đường lui của Đường Dũng.
Đường Dũng bị nghẹn một chút, sắc mặt càng nhăn nhó, xua tay một cái, nói: “Tự nó chạy thì không thể, có điều bây giờ… thi thể của anh ta cũng không còn trong tay anh.”
Tôi đã sớm cảm giác Đường Dũng có chuyện giấu tôi, hoặc có thể nói là gây ra chuyện có lỗi với tôi, nghe anh ta nói tới đây rốt cuộc tôi không nhịn được, nhảy dựng lên hỏi Đường Dũng: “Nói tới nói lui thì thi thể Tô Mộc vẫn không thấy phải không? Anh đã vứt đi? Hay đã bị Yêu Thần trộm đi?”
“Không phải, không phải… Em đừng kích động...” Đường Dũng nói.
Giọng của anh ta càng ngày càng chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng vào tôi, bị tôi nhìn chằm chằm liền ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt nhìn xuống sàn gỗ, nói: “Em còn nhớ ban đầu ở trong mộ hồ tiên em vì cứu anh mà nuốt hoa bỉ ngạn không?”
Nói xong giọng anh ta nhỏ đi một chút, sau đó còn dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve lầm bầm: “Lúc ấy em còn nói muốn gả cho anh, ài…”
Nhìn mặt Đường Dũng đầy dáng vẻ tịch mịch, tôi bỗng nhiên có chút khổ sở. Vừa rồi tôi quá kích động, thái độ với Đường Dũng có chút không tốt, thật ra thì anh ta cũng không hề dễ dàng…
Giọng tôi đã hòa hoãn mấy phần, nói: “Nhớ, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tung tích thi thể của Tô Mộc?”
“Vậy em còn nhớ sau khi tỉnh lại anh đút cho em uống bát thuốc đắng kia không?” Đường Dũng ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn tránh né đột nhiên lại nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt đều có chút quyết tuyệt.
Tôi liền ngừng một chút, không biết tại sao đột nhiên trái tim tôi đau nhói như có kim châm vào. Anh ta bỗng nhiên quyết tuyệt như vậy nhất định là có quyết định đau lòng gì đó.
Ánh mắt Đường Dũng nhìn chằm chằm vào tôi, chậm rãi mở miệng: “Bát thuốc kéo em lại từ ký ức kiếp trước kia cũng là Tô Mộc nhờ anh dùng thân xác của anh ta để bào chế cho em, cho nên vừa rồi anh mới nói Yêu Thần không thể nào cướp đi thân xác của Tô Mộc, bởi vì thân xác của Tô Mộc đã không còn tồn tại.”
“Anh đừng nói với tôi bây giờ thi thể Tô Mộc tự chạy đi.” Tôi nói một câu chặn đường lui của Đường Dũng.
Đường Dũng bị nghẹn một chút, sắc mặt càng nhăn nhó, xua tay một cái, nói: “Tự nó chạy thì không thể, có điều bây giờ… thi thể của anh ta cũng không còn trong tay anh.”
Tôi đã sớm cảm giác Đường Dũng có chuyện giấu tôi, hoặc có thể nói là gây ra chuyện có lỗi với tôi, nghe anh ta nói tới đây rốt cuộc tôi không nhịn được, nhảy dựng lên hỏi Đường Dũng: “Nói tới nói lui thì thi thể Tô Mộc vẫn không thấy phải không? Anh đã vứt đi? Hay đã bị Yêu Thần trộm đi?”
“Không phải, không phải… Em đừng kích động...” Đường Dũng nói.
Giọng của anh ta càng ngày càng chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng vào tôi, bị tôi nhìn chằm chằm liền ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt nhìn xuống sàn gỗ, nói: “Em còn nhớ ban đầu ở trong mộ hồ tiên em vì cứu anh mà nuốt hoa bỉ ngạn không?”
Nói xong giọng anh ta nhỏ đi một chút, sau đó còn dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve lầm bầm: “Lúc ấy em còn nói muốn gả cho anh, ài…”
Nhìn mặt Đường Dũng đầy dáng vẻ tịch mịch, tôi bỗng nhiên có chút khổ sở. Vừa rồi tôi quá kích động, thái độ với Đường Dũng có chút không tốt, thật ra thì anh ta cũng không hề dễ dàng…
Giọng tôi đã hòa hoãn mấy phần, nói: “Nhớ, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tung tích thi thể của Tô Mộc?”
“Vậy em còn nhớ sau khi tỉnh lại anh đút cho em uống bát thuốc đắng kia không?” Đường Dũng ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn tránh né đột nhiên lại nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt đều có chút quyết tuyệt.
Tôi liền ngừng một chút, không biết tại sao đột nhiên trái tim tôi đau nhói như có kim châm vào. Anh ta bỗng nhiên quyết tuyệt như vậy nhất định là có quyết định đau lòng gì đó.
Ánh mắt Đường Dũng nhìn chằm chằm vào tôi, chậm rãi mở miệng: “Bát thuốc kéo em lại từ ký ức kiếp trước kia cũng là Tô Mộc nhờ anh dùng thân xác của anh ta để bào chế cho em, cho nên vừa rồi anh mới nói Yêu Thần không thể nào cướp đi thân xác của Tô Mộc, bởi vì thân xác của Tô Mộc đã không còn tồn tại.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro