Chương 349
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
“Được, được!” Gã quỷ cười nham nhở, nói.
Hắn sợ chọc giận tôi, không dám nói câu nào nữa mà vùi đầu đi về phía trước. Sau một lúc chúng tôi đã trở về trước mặt căn biệt thự Phùng Đông.
“Chính là chỗ này, ở đây tôi thấy hắn bốn năm lần, cũng không biết hắn canh giữ ở đây làm gì, chưa bao giờ thấy hắn đi vào mà chỉ đứng bên ngoài.” Gã quỷ nói.
Nói xong hắn bỗng nhiên cười một chút, tự mình bổ sung nói tiếp: “Dĩ nhiên, khí tức trong đó tà môn như vậy quỷ cũng không dám đi vào, hắn dám đứng gần như vậy đã là rất lợi hại, chắc là không dám đi vào.”
“Nơi này có khí tức gì? Các ngươi cũng không dám đi vào sao?” Tôi nhướng mày một cái, hỏi.
Ở trong mắt tôi, căn biệt thự này ngoại trừ âm khí hơi nặng một chút ra thì không có điều gì khác thường.
Hơn nữa không chỉ như vậy, bởi vì khi mua căn biệt thự này còn cân nhắc để ba mẹ tôi đến ở cho nên dù âm khí nặng cũng chỉ là nặng hơn một chút xíu so với bình thường, thậm chí so với âm khí ở bệnh viện thì nơi này còn không bằng.
Ngoại trừ điều này ra tôi không thấy điều gì khác lạ mà khiến quỷ vật không dám đến gần, quả thật tôi nghĩ thế nào cũng không thông.
Gã quỷ kia thấy mặt tôi đầy vẻ không hiểu, mặt vạch qua một tia cười khan, giải thích: “Nơi này hẳn có cao nhân bày trận pháp gì đó, cụ thể là lạ ở chỗ nào tôi cũng không nói được nhưng chỉ cần tiến gần nơi này liền khiến tâm hoảng loạn. Đại thần ngài cũng biết, chúng tôi là quỷ không cần thở, cho nên cái cảm giác không thở được này không phải là thứ gì tốt. Nghe nói nơi này đã từng bị mấy hành thi* đụng vào nhưng cũng không có được kết quả gì, tất cả hành thi đều bị vây trong ngôi nhà này. Ngay cả hành thi cũng không làm được gì, chúng tôi là quỷ dĩ nhiên lại càng không dám đi vào.” (*hành thi: mình không thấy định nghĩ cụ thể, nghĩa theo từ thì là thi thể di chuyển, kiểu như xác sống nhưng không thấy tác giả dùng từ ‘cương thi’).
Gã quỷ nói xong lại cười khan, cười xong hắn nhíu mày giống như có khí tức gì khiến hắn không thoải mái, không tự chủ lui về phía sau mấy bước.
Thực lực của hắn quá kém, chắc hẳn ban đầu sau khi Tô Mộc mua nhà này ngoại trừ cân bằng âm dương khí ra còn xuống trận pháp gì đó bảo vệ chúng tôi. Vừa rồi gã quỷ nhắc tới hành thi chắc là muốn nói đến Tam trưởng lão Cản Thi phái và Vương Văn muốn xông vào.
Chẳng trách ban đầu Vương Văn canh giữ nơi này một thời gian sau liền không thấy tung tích, tôi cho rằng anh ta không thấy được gì liền từ bỏ, không nghĩ tới là bị Tô Mộc lặng lẽ sắp xếp.
Hắn sợ chọc giận tôi, không dám nói câu nào nữa mà vùi đầu đi về phía trước. Sau một lúc chúng tôi đã trở về trước mặt căn biệt thự Phùng Đông.
“Chính là chỗ này, ở đây tôi thấy hắn bốn năm lần, cũng không biết hắn canh giữ ở đây làm gì, chưa bao giờ thấy hắn đi vào mà chỉ đứng bên ngoài.” Gã quỷ nói.
Nói xong hắn bỗng nhiên cười một chút, tự mình bổ sung nói tiếp: “Dĩ nhiên, khí tức trong đó tà môn như vậy quỷ cũng không dám đi vào, hắn dám đứng gần như vậy đã là rất lợi hại, chắc là không dám đi vào.”
“Nơi này có khí tức gì? Các ngươi cũng không dám đi vào sao?” Tôi nhướng mày một cái, hỏi.
Ở trong mắt tôi, căn biệt thự này ngoại trừ âm khí hơi nặng một chút ra thì không có điều gì khác thường.
Hơn nữa không chỉ như vậy, bởi vì khi mua căn biệt thự này còn cân nhắc để ba mẹ tôi đến ở cho nên dù âm khí nặng cũng chỉ là nặng hơn một chút xíu so với bình thường, thậm chí so với âm khí ở bệnh viện thì nơi này còn không bằng.
Ngoại trừ điều này ra tôi không thấy điều gì khác lạ mà khiến quỷ vật không dám đến gần, quả thật tôi nghĩ thế nào cũng không thông.
Gã quỷ kia thấy mặt tôi đầy vẻ không hiểu, mặt vạch qua một tia cười khan, giải thích: “Nơi này hẳn có cao nhân bày trận pháp gì đó, cụ thể là lạ ở chỗ nào tôi cũng không nói được nhưng chỉ cần tiến gần nơi này liền khiến tâm hoảng loạn. Đại thần ngài cũng biết, chúng tôi là quỷ không cần thở, cho nên cái cảm giác không thở được này không phải là thứ gì tốt. Nghe nói nơi này đã từng bị mấy hành thi* đụng vào nhưng cũng không có được kết quả gì, tất cả hành thi đều bị vây trong ngôi nhà này. Ngay cả hành thi cũng không làm được gì, chúng tôi là quỷ dĩ nhiên lại càng không dám đi vào.” (*hành thi: mình không thấy định nghĩ cụ thể, nghĩa theo từ thì là thi thể di chuyển, kiểu như xác sống nhưng không thấy tác giả dùng từ ‘cương thi’).
Gã quỷ nói xong lại cười khan, cười xong hắn nhíu mày giống như có khí tức gì khiến hắn không thoải mái, không tự chủ lui về phía sau mấy bước.
Thực lực của hắn quá kém, chắc hẳn ban đầu sau khi Tô Mộc mua nhà này ngoại trừ cân bằng âm dương khí ra còn xuống trận pháp gì đó bảo vệ chúng tôi. Vừa rồi gã quỷ nhắc tới hành thi chắc là muốn nói đến Tam trưởng lão Cản Thi phái và Vương Văn muốn xông vào.
Chẳng trách ban đầu Vương Văn canh giữ nơi này một thời gian sau liền không thấy tung tích, tôi cho rằng anh ta không thấy được gì liền từ bỏ, không nghĩ tới là bị Tô Mộc lặng lẽ sắp xếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro