Chương 353.3
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi ở trong địa ngục không chịu nổi sự đả kích này, tôi tự nguyền rủa mình, lấy cả thần lực của mình để tách hồn phách khỏi thân thể, tản đi
tất cả ý thức, đem Yêu Thần phong ấn ở trong hoa Quỳ Dao, trọn đời không được siêu sinh.
Hoa Quỳ Dao là bông hoa lần đầu gặp Quỳ ca ca đã đưa cho Lộc Dương (bản gốc tên của Lộc Dương là Lộc Dao, bạn trước dịch đổi tên nên mình phải dịch theo).
Lúc ấy Lộc Dương đặc biệt chê, nói chẳng ai thích bông hoa dại này, ngay cả cái tên cũng không có. Quỳ ca ca nói với Lộc Dương: “Từ hôm nay huynh tặng nó cho muội thì nó liền có tên, sau này gọi là hoa Quỳ Dao, là hoa Chung Quỳ đưa cho Lộc Dương.”
“Hóa ra Quỳ ca ca họ Chung, thiên sư đại danh đỉnh đỉnh thiên Chung Quỳ chính là Quỳ ca ca. Chẳng trách trong truyền thuyết chỉ cần vẽ một bức tranh Chung Quỳ treo ở cửa thì dã quỷ đi ngang qua cũng không dám đến gần, hóa ra bởi vì Quỳ ca ca là hồn tích.” Vô tình từ lúc nào nước mắt tôi đã rơi đầy mặt. Cho dù những chuyện này đều là chuyện kiếp trước của tôi, cùng tôi không có quan hệ quá lớn, thậm chí tôi còn có cảm giác mình đang nghe câu chuyện của người khác nhưng tôi vẫn vì tình yêu giữa Chung Quỳ cùng ‘Lộc Dương’ mà cảm động rơi nước mắt.
“Được rồi, chuyện nên nói anh cũng đã nói xong hết rồi. Em chỉ cần biết em vốn chính là thần trên trời, cho dù năm đó hồn phi phách tán nhưng trải qua nhiều năm tu bổ như vậy tới kiếp này hồn phách cũng đã được khôi phục, em có thể trở về làm Lộc Dương kiếp trước. Sau này em là thần, sẽ không còn ai có thể làm thương tổn đến em.” Tô Mộc nhìn tôi khóc không có tiền đồ, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng, giơ tay giúp tôi lau sạch nước mắt trên mặt.
“Bây giờ em có thể thử nghiệm điều động cá âm nhỏ trong người em được không? Em không giải quyết yêu khí trên người em thì toàn bộ trong miếu này không quỷ nào có thể ngủ được.” Tô Mộc thở dài, lần nữa hỏi tôi.
Nếu mọi chuyện cũng đã nói ra, trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, gật đầu cười, ngượng ngùng nhìn đám dã quỷ trong góc một chút.
Sau khi lên tiếng chào hỏi bọn họ, tôi lần nữa điều chỉnh tâm tính, ngồi xếp bằng dưới đất, đem tất cả ý thức lẻn vào đến chỗ sâu trong óc.
Trong đầu yêu thân kiếp trước này đều là tầng tầng lớp lớp, có thể nhận ra trí tuệ lúc trước có rất nhiều sâu sắc.
Có điều mục đích của tôi không phải tìm kiếp trước trải qua cái gì mà phải đi tìm cá âm nhỏ.
Cá âm nhỏ là do lực cực âm của Tô Mộc tạo thành, cho nên đối với khí tức của cá âm nhỏ tôi coi như quen thuộc.
Đại khái tìm hai lượt trong đầu rốt cuộc tôi đã nhận ra được một tia lực cực âm màu đen truyền giữ đám yêu khí đen như mực.
Cổ khí tức kia hết sức yếu ớt nhưng lại rất ương ngạnh, đang một mực đấu tranh với yêu khí xung quanh muốn chiếm đoạt nó.
“Tìm được rồi.” Khóe miệng tôi cong lên mỉm cười, nói với Tô Mộc.
Hoa Quỳ Dao là bông hoa lần đầu gặp Quỳ ca ca đã đưa cho Lộc Dương (bản gốc tên của Lộc Dương là Lộc Dao, bạn trước dịch đổi tên nên mình phải dịch theo).
Lúc ấy Lộc Dương đặc biệt chê, nói chẳng ai thích bông hoa dại này, ngay cả cái tên cũng không có. Quỳ ca ca nói với Lộc Dương: “Từ hôm nay huynh tặng nó cho muội thì nó liền có tên, sau này gọi là hoa Quỳ Dao, là hoa Chung Quỳ đưa cho Lộc Dương.”
“Hóa ra Quỳ ca ca họ Chung, thiên sư đại danh đỉnh đỉnh thiên Chung Quỳ chính là Quỳ ca ca. Chẳng trách trong truyền thuyết chỉ cần vẽ một bức tranh Chung Quỳ treo ở cửa thì dã quỷ đi ngang qua cũng không dám đến gần, hóa ra bởi vì Quỳ ca ca là hồn tích.” Vô tình từ lúc nào nước mắt tôi đã rơi đầy mặt. Cho dù những chuyện này đều là chuyện kiếp trước của tôi, cùng tôi không có quan hệ quá lớn, thậm chí tôi còn có cảm giác mình đang nghe câu chuyện của người khác nhưng tôi vẫn vì tình yêu giữa Chung Quỳ cùng ‘Lộc Dương’ mà cảm động rơi nước mắt.
“Được rồi, chuyện nên nói anh cũng đã nói xong hết rồi. Em chỉ cần biết em vốn chính là thần trên trời, cho dù năm đó hồn phi phách tán nhưng trải qua nhiều năm tu bổ như vậy tới kiếp này hồn phách cũng đã được khôi phục, em có thể trở về làm Lộc Dương kiếp trước. Sau này em là thần, sẽ không còn ai có thể làm thương tổn đến em.” Tô Mộc nhìn tôi khóc không có tiền đồ, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng, giơ tay giúp tôi lau sạch nước mắt trên mặt.
“Bây giờ em có thể thử nghiệm điều động cá âm nhỏ trong người em được không? Em không giải quyết yêu khí trên người em thì toàn bộ trong miếu này không quỷ nào có thể ngủ được.” Tô Mộc thở dài, lần nữa hỏi tôi.
Nếu mọi chuyện cũng đã nói ra, trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, gật đầu cười, ngượng ngùng nhìn đám dã quỷ trong góc một chút.
Sau khi lên tiếng chào hỏi bọn họ, tôi lần nữa điều chỉnh tâm tính, ngồi xếp bằng dưới đất, đem tất cả ý thức lẻn vào đến chỗ sâu trong óc.
Trong đầu yêu thân kiếp trước này đều là tầng tầng lớp lớp, có thể nhận ra trí tuệ lúc trước có rất nhiều sâu sắc.
Có điều mục đích của tôi không phải tìm kiếp trước trải qua cái gì mà phải đi tìm cá âm nhỏ.
Cá âm nhỏ là do lực cực âm của Tô Mộc tạo thành, cho nên đối với khí tức của cá âm nhỏ tôi coi như quen thuộc.
Đại khái tìm hai lượt trong đầu rốt cuộc tôi đã nhận ra được một tia lực cực âm màu đen truyền giữ đám yêu khí đen như mực.
Cổ khí tức kia hết sức yếu ớt nhưng lại rất ương ngạnh, đang một mực đấu tranh với yêu khí xung quanh muốn chiếm đoạt nó.
“Tìm được rồi.” Khóe miệng tôi cong lên mỉm cười, nói với Tô Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro