Chương 364
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Theo bản năng tôi liền đem Tô Mộc ra sau lưng để bảo vệ, một đạo yêu khí có hình dáng cây kiếm bắt về phía đầu người kia.
“Stop!” Người nọ sợ hãi kêu to, hai tay nhanh chóng giơ qua đỉnh đầu như đầu hàng.
Tô Mộc cũng nhẹ nhàng kéo tôi một cái, tỏ ý tôi đừng kích động, sau đó ánh mắt nhìn về phía người kia.
Người kia có mái tóc màu vàng, chính là người mục sư giúp lấy cân vừa rồi cho mục sư Black, lúc này mặt anh ta đầy hoảng sợ nhìn Tô Mộc nhưng đối với tôi lại càng sợ hãi hơn, thậm chí không dám nhìn vào mắt tôi.
Chân hắn mềm nhũn chậm chạp đi ra, trong miệng lẩm bẩm nói tiếng Anh, đi về phía Tô Mộc.
Tô Mộc nhíu mày, nhỏ giọng hỏi tôi người kia nói có ý gì?
Anh ấy nghe không hiểu tiếng Anh, tôi không thể làm gì khác hơn là phiên dịch cho anh ấy, nói người kia bị dọa sợ không dám trêu chọc vào thần phương Đông, cầu xin tôi để anh ta đi ra ngoài, còn nói…
“Còn nói gì?” Tô Mộc hỏi.
Mặt tôi biến sắc, lời đem khóe miệng nuốt trở vào: “Không nói gì.”
Người kia nói Tô Mộc là ác ma phương Đông, hơn nữa còn là Thiên sứ sa đọa.
Tôi không hiểu rõ lắm cụ thể anh ta có ý gì, nhưng trong miệng anh ta có một câu khiến tôi chú ý, “Fallen Angel (Thiên sứ sa đọa), heavy (nặng nề)”.
Có phải ý chỉ chuyện hồn phách Tô Mộc vượt qua 21 gram? Hơn nữa tại sao anh ta lại nói tới cái từ ‘thiên sứ sa đọa’ này, đây không phải là nhân vật của phương Tây sao, sao anh ta lại nói về Tô Mộc như vậy?
Trong lòng tôi ngàn ngập câu hỏi.
Nhưng tôi không thể để cho Tô Mộc biết, anh ấy hiển nhiên không biết hồn phách nặng hơn 21 gram là có ý nghĩa gì, nếu như anh ấy biết liệu có phải sẽ lại tìm cách giấu giếm tôi?
Tôi muốn thừa lúc Tô Mộc không chú ý sẽ len lén hỏi mục sư này, liền nói với mục sư kia hãy đi theo chúng tôi. Ai ngờ tôi vừa nói lên yêu cầu này thì người anh ta đã run lên một cái, sau đó một mùi vị nước tiểu lan tràn tới.
Anh ta lại sợ tè ra quần, trong lòng tôi có chút bất ngờ, không nghĩ mục sư lại sẽ sợ hãi đến như vậy. Bây giờ mặt anh ta phồng lên đỏ bừng, thật giống như đang ở ranh giới tùy lúc sẽ tan ra vậy.
“Stop!” Người nọ sợ hãi kêu to, hai tay nhanh chóng giơ qua đỉnh đầu như đầu hàng.
Tô Mộc cũng nhẹ nhàng kéo tôi một cái, tỏ ý tôi đừng kích động, sau đó ánh mắt nhìn về phía người kia.
Người kia có mái tóc màu vàng, chính là người mục sư giúp lấy cân vừa rồi cho mục sư Black, lúc này mặt anh ta đầy hoảng sợ nhìn Tô Mộc nhưng đối với tôi lại càng sợ hãi hơn, thậm chí không dám nhìn vào mắt tôi.
Chân hắn mềm nhũn chậm chạp đi ra, trong miệng lẩm bẩm nói tiếng Anh, đi về phía Tô Mộc.
Tô Mộc nhíu mày, nhỏ giọng hỏi tôi người kia nói có ý gì?
Anh ấy nghe không hiểu tiếng Anh, tôi không thể làm gì khác hơn là phiên dịch cho anh ấy, nói người kia bị dọa sợ không dám trêu chọc vào thần phương Đông, cầu xin tôi để anh ta đi ra ngoài, còn nói…
“Còn nói gì?” Tô Mộc hỏi.
Mặt tôi biến sắc, lời đem khóe miệng nuốt trở vào: “Không nói gì.”
Người kia nói Tô Mộc là ác ma phương Đông, hơn nữa còn là Thiên sứ sa đọa.
Tôi không hiểu rõ lắm cụ thể anh ta có ý gì, nhưng trong miệng anh ta có một câu khiến tôi chú ý, “Fallen Angel (Thiên sứ sa đọa), heavy (nặng nề)”.
Có phải ý chỉ chuyện hồn phách Tô Mộc vượt qua 21 gram? Hơn nữa tại sao anh ta lại nói tới cái từ ‘thiên sứ sa đọa’ này, đây không phải là nhân vật của phương Tây sao, sao anh ta lại nói về Tô Mộc như vậy?
Trong lòng tôi ngàn ngập câu hỏi.
Nhưng tôi không thể để cho Tô Mộc biết, anh ấy hiển nhiên không biết hồn phách nặng hơn 21 gram là có ý nghĩa gì, nếu như anh ấy biết liệu có phải sẽ lại tìm cách giấu giếm tôi?
Tôi muốn thừa lúc Tô Mộc không chú ý sẽ len lén hỏi mục sư này, liền nói với mục sư kia hãy đi theo chúng tôi. Ai ngờ tôi vừa nói lên yêu cầu này thì người anh ta đã run lên một cái, sau đó một mùi vị nước tiểu lan tràn tới.
Anh ta lại sợ tè ra quần, trong lòng tôi có chút bất ngờ, không nghĩ mục sư lại sẽ sợ hãi đến như vậy. Bây giờ mặt anh ta phồng lên đỏ bừng, thật giống như đang ở ranh giới tùy lúc sẽ tan ra vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro