Cương thi râu đen (hai)
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi không tự chủ được nhắm mắt lại, mặc dù bây giờ hôn rất không đúng lúc nhưng không biết tại sao tôi lại rất mong đợi.
Kết quả nụ hôn trong tưởng tượng cũng không rơi xuống, mà là bên tai tôi truyền tới giọng Tô Mộc nói thầm: “Cản Thi phái gây ra chuyện lớn như vậy nhất định sẽ không để mặc kệ cảnh sát điều tra, nếu không thì chủ nhà cũng không chết đúng lúc như vậy. Cho nên anh nghĩ gần đây nhất định có đệ tử Cản Thi phái ở lại theo dõi, chúng ta chỉ cần có thể tìm ra người này là có thể tìm tới hang ổ của Cản Thi phái.”
Nói xong anh ấy vỗ bả vai tôi, tỏ ý bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi miễn cưỡng gật đầu một cái, hóa ra anh ấy chỉ muốn nói chuyện này với tôi.
Nhưng anh ấy nói có lý, chỉ cần tìm ra người của Cản Thi phái đó thì sẽ tìm ra được hang ổ của bọn họ, hiềm nghi của tôi tự nhiên cũng được giải trừ.
Nhưng vấn đề là làm sao tìm được tên đệ tử Cản Thi phái đó, hơn nữa trong lòng tôi còn lo lắng một chuyện, tên đệ tử Cản Thi phái nằm vùng theo Đường Dũng có nói, Cản Thi phái phát triển trên trăm năm, thực lực hùng hậu, cho dù chúng tôi có thật sự tìm được tận ổ thì chỉ bằng Tô Mộc và Phong Thiên lão đạo sẽ bắt bọn họ như thế nào?
Mặc dù những cảnh sát này được trang bị lợi hại, cũng không phải là tôi xem thường bọn họ, nhưng trước mặt người tà ác âm ngoan như Cản Thi phái thì thật lòng tôi không cảm thấy bọn họ sẽ giúp được gì.
Càng khiến cho tôi lo lắng chính là hiện tại thân thể Tô Mộc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu thời kỳ anh ấy mạnh mẽ nhất cũng được đi, hiện tại gầy như vậy, nếu như có va chạm với Cản Thi phái thì không khác gì tự ném mình vào trong nguy hiểm.
Nghĩ tới đây tôi cũng không biết mình nên làm gì, nhẹ nhàng kéo Tô Mộc hai cái, nói có thể tìm một thi thể nào đó nhận tội cho tôi, hoặc kiếm được chứng cứ gì chứng minh tôi vô tội rồi rút lui, không dính tới chuyện này nữa. Còn chuyện tìm Cản Thi phái sau này thì để cho những cảnh sát kia làm việc, dù sao tôi cũng không quản được họ.
Tô Mộc nghe tôi nói liền đưa tay sờ trán tôi, nói: “Em có ấm đầu không, em không giao được hung thủ cho cảnh sát thì em vẫn không thoát khỏi diện tình nghi. Hơn nữa chỉ bằng bọn họ em có cảm thấy bọn họ có thể là đối thủ của Cản Thi phái sao? Chuyện này em đừng xía vào, chỉ cần đi theo là được, mọi chuyện cứ để anh an bài.”
Anh ấy nói rất bá đạo, nói xong còn xoa xoa tóc tôi, sau đó đi tới thương lượng cùng bọn Lý Quân.
Tôi đành thở dài, bất đắc dĩ đứng chờ ở một bên.
Bọn họ trao đổi chừng hơn nửa tiếng Tô Mộc mới quay lại, hướng về phía tôi cười một tiếng, hỏi tôi có đói không, còn nói muốn mời tôi đi ăn bữa tiệc lớn.
Tôi lại thấy kỳ quái, bây giờ tôi đang là thân phận nghi phạm, đừng nói đi theo Tô Mộc ra ngoài ăn tiệc, dù là đi vệ sinh cảnh sát cũng hận không được phái nữ cảnh sát đi theo tôi, làm sao tôi có thể đi ăn bữa tiệc lớn.
Tôi nghiêng đầu nhìn Lý Quân dò hỏi, nhưng tôi còn chưa kịp nghiêng đầu thì Tô Mộc đã kéo tay tôi, cưỡng ép ôm tôi vào lòng rồi sau đó kéo tôi đi ra ngoài.
Tòa cao ốc này tôi với Tô Mộc từng cùng nhau ở đây, đối với xung quanh rất quen thuộc. Sau khi ra khỏi thang máy Tô Mộc tiếp tục đi thẳng, đưa tôi tới trung tâm thương mại đối diện tòa cao ốc.
Anh đi rất nhanh, tay vẫn ôm eo tôi thật chặt, không để cho tôi quay đầu.
Mãi khi vào trong trung tâm thương mại bước chân của Tô Mộc mới chậm lại, nhưng anh ấy vẫn rất cảnh giác, đưa tôi lên thẳng tầng trên cùng của trung tâm thương mại.
Tầng trên cùng của trung tâm thương mại có một rạp chiếu phim, đối diện còn có một khu trò chơi thoát khỏi phòng kín.
Nhưng không có quán ăn nào ở đây.
Kết quả nụ hôn trong tưởng tượng cũng không rơi xuống, mà là bên tai tôi truyền tới giọng Tô Mộc nói thầm: “Cản Thi phái gây ra chuyện lớn như vậy nhất định sẽ không để mặc kệ cảnh sát điều tra, nếu không thì chủ nhà cũng không chết đúng lúc như vậy. Cho nên anh nghĩ gần đây nhất định có đệ tử Cản Thi phái ở lại theo dõi, chúng ta chỉ cần có thể tìm ra người này là có thể tìm tới hang ổ của Cản Thi phái.”
Nói xong anh ấy vỗ bả vai tôi, tỏ ý bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi miễn cưỡng gật đầu một cái, hóa ra anh ấy chỉ muốn nói chuyện này với tôi.
Nhưng anh ấy nói có lý, chỉ cần tìm ra người của Cản Thi phái đó thì sẽ tìm ra được hang ổ của bọn họ, hiềm nghi của tôi tự nhiên cũng được giải trừ.
Nhưng vấn đề là làm sao tìm được tên đệ tử Cản Thi phái đó, hơn nữa trong lòng tôi còn lo lắng một chuyện, tên đệ tử Cản Thi phái nằm vùng theo Đường Dũng có nói, Cản Thi phái phát triển trên trăm năm, thực lực hùng hậu, cho dù chúng tôi có thật sự tìm được tận ổ thì chỉ bằng Tô Mộc và Phong Thiên lão đạo sẽ bắt bọn họ như thế nào?
Mặc dù những cảnh sát này được trang bị lợi hại, cũng không phải là tôi xem thường bọn họ, nhưng trước mặt người tà ác âm ngoan như Cản Thi phái thì thật lòng tôi không cảm thấy bọn họ sẽ giúp được gì.
Càng khiến cho tôi lo lắng chính là hiện tại thân thể Tô Mộc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu thời kỳ anh ấy mạnh mẽ nhất cũng được đi, hiện tại gầy như vậy, nếu như có va chạm với Cản Thi phái thì không khác gì tự ném mình vào trong nguy hiểm.
Nghĩ tới đây tôi cũng không biết mình nên làm gì, nhẹ nhàng kéo Tô Mộc hai cái, nói có thể tìm một thi thể nào đó nhận tội cho tôi, hoặc kiếm được chứng cứ gì chứng minh tôi vô tội rồi rút lui, không dính tới chuyện này nữa. Còn chuyện tìm Cản Thi phái sau này thì để cho những cảnh sát kia làm việc, dù sao tôi cũng không quản được họ.
Tô Mộc nghe tôi nói liền đưa tay sờ trán tôi, nói: “Em có ấm đầu không, em không giao được hung thủ cho cảnh sát thì em vẫn không thoát khỏi diện tình nghi. Hơn nữa chỉ bằng bọn họ em có cảm thấy bọn họ có thể là đối thủ của Cản Thi phái sao? Chuyện này em đừng xía vào, chỉ cần đi theo là được, mọi chuyện cứ để anh an bài.”
Anh ấy nói rất bá đạo, nói xong còn xoa xoa tóc tôi, sau đó đi tới thương lượng cùng bọn Lý Quân.
Tôi đành thở dài, bất đắc dĩ đứng chờ ở một bên.
Bọn họ trao đổi chừng hơn nửa tiếng Tô Mộc mới quay lại, hướng về phía tôi cười một tiếng, hỏi tôi có đói không, còn nói muốn mời tôi đi ăn bữa tiệc lớn.
Tôi lại thấy kỳ quái, bây giờ tôi đang là thân phận nghi phạm, đừng nói đi theo Tô Mộc ra ngoài ăn tiệc, dù là đi vệ sinh cảnh sát cũng hận không được phái nữ cảnh sát đi theo tôi, làm sao tôi có thể đi ăn bữa tiệc lớn.
Tôi nghiêng đầu nhìn Lý Quân dò hỏi, nhưng tôi còn chưa kịp nghiêng đầu thì Tô Mộc đã kéo tay tôi, cưỡng ép ôm tôi vào lòng rồi sau đó kéo tôi đi ra ngoài.
Tòa cao ốc này tôi với Tô Mộc từng cùng nhau ở đây, đối với xung quanh rất quen thuộc. Sau khi ra khỏi thang máy Tô Mộc tiếp tục đi thẳng, đưa tôi tới trung tâm thương mại đối diện tòa cao ốc.
Anh đi rất nhanh, tay vẫn ôm eo tôi thật chặt, không để cho tôi quay đầu.
Mãi khi vào trong trung tâm thương mại bước chân của Tô Mộc mới chậm lại, nhưng anh ấy vẫn rất cảnh giác, đưa tôi lên thẳng tầng trên cùng của trung tâm thương mại.
Tầng trên cùng của trung tâm thương mại có một rạp chiếu phim, đối diện còn có một khu trò chơi thoát khỏi phòng kín.
Nhưng không có quán ăn nào ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro