Đinh khống hồn
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Lúc đầu đứa bé đó còn bình thường, rồi tự nhiên nó ra tay với tôi, còn cười quái dị như thế, tôi có thể không sợ được sao.
“Phụt, bà chị à, cô đang đùa tôi sao, cô nuôi một con lệ quỷ hơn một trăm tuổi mà lại sợ một con quỷ nhỏ chưa tới mười tuổi sao?” Như thể được nghe một câu chuyện cổ tích, người đàn ông đó vừa cười nhạo vừa tới gần tôi.
Chỉ chớp mắt anh ta đã tới trước mặt, bây giờ tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Anh ta rất đẹp trai, mắt hai mí rất rõ, ngũ quan cân xứng, cảm giác như là con lai, dù mặc toàn đồ đen nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lóa mắt.
Anh ta cũng quan sát tôi, có thể thấy được anh ta cũng khá hài lòng với gương mặt của tôi. Nhưng khi đôi mắt anh ta liếc xuống ngực, đôi lông mày của anh ta nhăn lại, lẩm bẩm nói: “Diệu Diệu nói chẳng sai chút nào, cô đúng là sân bay thật, tiếc thay cho khuôn mặt này.”
Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta chê là ngực nhỏ ngay trước mặt như thế, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Tôi dùng một tay che ngực, giận dữ nói: “Ngực tôi nhỏ thì liên quan gì tới anh, trông anh cũng giống người, nhưng không ngờ bản chất lại dê như vậy!”
“Dê? Tôi là đàn ông, dê là sai sao? Không dê mới là không bình thường thì có!” Anh ta dùng vẻ mặt đắc ý mà nói một cách hùng hồn.
“Anh trả lại cái đinh đó cho tôi, nó là đồ của tôi.” Bị anh ta chặn họng như thế, tôi chỉ có thể vươn tay ra đòi cái đinh lại. Anh ta rõ ràng là một tên háo sắc, sau lưng còn có một con quỷ không kém cạnh gì, tôi phải đòi lại cái đinh để phòng thân mới được.
“Đồ của cô? Cô biết đây là cái gì không?” Anh ta nhận ra tôi không có đủ khí thế, nụ cười trên mặt bỗng tắt lịm đi, nhìn tôi nhíu mày.
“Thì là…” Đang nói dở thì tôi dừng lại, ngoại trừ biết cái đinh mà quả phụ họ Vương cho tôi này có thể áp chế ma quỷ, thực sự là tôi cũng chẳng biết đây là thứ gì.
“Thì là cái gì, không biết đúng không?” Thấy tôi không nói ra lời, người đó trợn mắt nhìn tôi, nói: “Thứ này gọi là Tống Xử, trong tiếng Thái có nghĩa là đinh được làm từ xác chết, trong đó có tám mươi phần trăm được làm từ đồng, hai mươi phần trăm còn lại thì một nửa là phẩm màu đỏ, nửa còn lại là tro cốt của phụ nữ khó sinh mà chết. Thường thì những người phụ nữ khó sinh đều không cam lòng, mang oán hận cực lớn với người nhà bên chồng, còn với vong hồn của trẻ con thì lại sinh ra ý muốn bảo vệ. Hai loại cảm xúc tương phản này sẽ liên tục tra tấn người phụ nữ ấy, khiến người đó vĩnh viễn không thể siêu thoát được, dần dần, sự oán hận sẽ khống chế tất cả hồn phách, vậy nên nó còn có tên tiếng Trung là Đinh Khống Hồn.”
“Đinh Khống Hồn? Ý anh là thứ này vốn là của Thái Lan, còn ở Trung Quốc thì không có à? Sau khi đâm vào trên người ma quỷ, nó sẽ không làm ma quỷ bị thương, mà chỉ khống chế hồn phách thôi sao?” Tôi giật nảy mình, bán tín bán nghi nhìn anh ta. Nếu đúng như những gì anh ta nói, vậy thì sao quả phụ họ Vương lại có thứ đồ của Thái Lan này, mục đích bà ta đưa nó cho tôi là gì?
Chẳng lẽ bà ta muốn khống chế hồn phách của Tô Mộc sao?
“Đúng vậy, tuy nó chỉ có tác dụng khống chế hồn phách của ma quỷ, nhưng nó cũng ảnh hưởng rất lớn tới người sống. Người có công lực thấp rất dễ bị nỗi oán hận trong Tống Xử cắn ngược lại, nhẹ thì ốm đau bệnh tật, nặng thì cửa nát nhà tan, bây giờ cô còn dám nói Tống Xử là đồ của cô nữa không?” Người đàn ông đó vừa nói vừa thả cái đinh vào trước mặt tôi, định trả lại cho tôi.
Biết được cái đinh này được làm từ tro cốt, hơn nữa trong đó lại có cả oan hồn của phụ nữ khó sinh, sao tôi dám nhận lấy nó được nữa, không tự chủ được lùi về phía sau.
“Phụt, bà chị à, cô đang đùa tôi sao, cô nuôi một con lệ quỷ hơn một trăm tuổi mà lại sợ một con quỷ nhỏ chưa tới mười tuổi sao?” Như thể được nghe một câu chuyện cổ tích, người đàn ông đó vừa cười nhạo vừa tới gần tôi.
Chỉ chớp mắt anh ta đã tới trước mặt, bây giờ tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Anh ta rất đẹp trai, mắt hai mí rất rõ, ngũ quan cân xứng, cảm giác như là con lai, dù mặc toàn đồ đen nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lóa mắt.
Anh ta cũng quan sát tôi, có thể thấy được anh ta cũng khá hài lòng với gương mặt của tôi. Nhưng khi đôi mắt anh ta liếc xuống ngực, đôi lông mày của anh ta nhăn lại, lẩm bẩm nói: “Diệu Diệu nói chẳng sai chút nào, cô đúng là sân bay thật, tiếc thay cho khuôn mặt này.”
Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta chê là ngực nhỏ ngay trước mặt như thế, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Tôi dùng một tay che ngực, giận dữ nói: “Ngực tôi nhỏ thì liên quan gì tới anh, trông anh cũng giống người, nhưng không ngờ bản chất lại dê như vậy!”
“Dê? Tôi là đàn ông, dê là sai sao? Không dê mới là không bình thường thì có!” Anh ta dùng vẻ mặt đắc ý mà nói một cách hùng hồn.
“Anh trả lại cái đinh đó cho tôi, nó là đồ của tôi.” Bị anh ta chặn họng như thế, tôi chỉ có thể vươn tay ra đòi cái đinh lại. Anh ta rõ ràng là một tên háo sắc, sau lưng còn có một con quỷ không kém cạnh gì, tôi phải đòi lại cái đinh để phòng thân mới được.
“Đồ của cô? Cô biết đây là cái gì không?” Anh ta nhận ra tôi không có đủ khí thế, nụ cười trên mặt bỗng tắt lịm đi, nhìn tôi nhíu mày.
“Thì là…” Đang nói dở thì tôi dừng lại, ngoại trừ biết cái đinh mà quả phụ họ Vương cho tôi này có thể áp chế ma quỷ, thực sự là tôi cũng chẳng biết đây là thứ gì.
“Thì là cái gì, không biết đúng không?” Thấy tôi không nói ra lời, người đó trợn mắt nhìn tôi, nói: “Thứ này gọi là Tống Xử, trong tiếng Thái có nghĩa là đinh được làm từ xác chết, trong đó có tám mươi phần trăm được làm từ đồng, hai mươi phần trăm còn lại thì một nửa là phẩm màu đỏ, nửa còn lại là tro cốt của phụ nữ khó sinh mà chết. Thường thì những người phụ nữ khó sinh đều không cam lòng, mang oán hận cực lớn với người nhà bên chồng, còn với vong hồn của trẻ con thì lại sinh ra ý muốn bảo vệ. Hai loại cảm xúc tương phản này sẽ liên tục tra tấn người phụ nữ ấy, khiến người đó vĩnh viễn không thể siêu thoát được, dần dần, sự oán hận sẽ khống chế tất cả hồn phách, vậy nên nó còn có tên tiếng Trung là Đinh Khống Hồn.”
“Đinh Khống Hồn? Ý anh là thứ này vốn là của Thái Lan, còn ở Trung Quốc thì không có à? Sau khi đâm vào trên người ma quỷ, nó sẽ không làm ma quỷ bị thương, mà chỉ khống chế hồn phách thôi sao?” Tôi giật nảy mình, bán tín bán nghi nhìn anh ta. Nếu đúng như những gì anh ta nói, vậy thì sao quả phụ họ Vương lại có thứ đồ của Thái Lan này, mục đích bà ta đưa nó cho tôi là gì?
Chẳng lẽ bà ta muốn khống chế hồn phách của Tô Mộc sao?
“Đúng vậy, tuy nó chỉ có tác dụng khống chế hồn phách của ma quỷ, nhưng nó cũng ảnh hưởng rất lớn tới người sống. Người có công lực thấp rất dễ bị nỗi oán hận trong Tống Xử cắn ngược lại, nhẹ thì ốm đau bệnh tật, nặng thì cửa nát nhà tan, bây giờ cô còn dám nói Tống Xử là đồ của cô nữa không?” Người đàn ông đó vừa nói vừa thả cái đinh vào trước mặt tôi, định trả lại cho tôi.
Biết được cái đinh này được làm từ tro cốt, hơn nữa trong đó lại có cả oan hồn của phụ nữ khó sinh, sao tôi dám nhận lấy nó được nữa, không tự chủ được lùi về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro