Kappa 2
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Tôi đi theo Tô Mộc tìm hơn một giờ đều thấy là loại quang cảnh này liền
hết kiên nhẫn, chân cũng có chút mệt mỏi, ngồi trên ghế dài bên bờ sông
hỏi Tô Mộc có nhớ lộn không, chúng ta muốn tìm hoa nở trên cây khác, ví
như hoa quế nở vào mùa thu hay gì đó.
“Không phải, chính là cây liễu.” Tô Mộc nói. Anh ấy cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, tay lạnh đặt lên đùi tôi vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa cười hỏi tôi có phải không muốn tìm nữa, nếu như tôi mỏi mệt thì sẽ để tôi nghỉ ngơi ở đây một lúc, anh ấy sẽ tự đi tìm, sau khi tìm được sẽ quay lại gặp tôi.
Tôi gật đầu một cái, vừa định dặn dò anh ấy sớm quay lại, nếu như thật sự không tìm được cũng không sao, tôi sẽ thương lượng với mẹ tôi một chút để từ từ mới nhận chiếc giường kia, liền nghe thấy bên trong rừng cây truyền đến một tiếng cười khanh khách giống như là đứa trẻ.
Tôi liền có chút sợ hãi, gặp nhiều chuyện tà hồ như vậy khiến lá gan cũng sẽ nhỏ đi, hơn nữa mặc dù chỗ này cảnh rất đẹp nhưng vị trí hẻo lánh, bình thường người tới đây cũng không nhiều, tại sao lại đột nhiên có tiếng trẻ con xuất hiện.
Hiển nhiên Tô Mộc cũng nghe thấy tiếng cười kia, vỗ vỗ tôi hai cái tỏ ý tôi đừng lo lắng, anh ấy sẽ đi tới mảnh rừng kia.
Tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện nên cũng không để ý mệt mỏi liền theo sát sau lưng Tô Mộc. Đi vòng tới mảnh rừng ở trước mặt kia, tiếng cười của đứa trẻ liền rõ ràng hơn rất nhiều, âm thanh cũng lớn hơn.
“Bảy tháng mười, mật hoa liêu, ăn vào miệng, ngọt béo ngậy…”
Tiếng trẻ con vừa cười vừa lớn tiếng đọc đồng dao, thanh âm lơ lửng vang vọng giống như đứa trẻ kia chạy rất nhanh ở trong rừng.
Trong lòng tôi nhất thời căng thẳng, nếu như tôi nghe không lầm thì bài hát đồng dao đứa bé kia vừa hát có ba chữ ‘mật hoa liễu’.
Tôi vội vàng gọi Tô Mộc, muốn bảo anh ấy chạy nhanh lên một chút bắt đứa bé kia lại, có lẽ có thể hỏi đầu mối về cây liễu nở hoa, chẳng qua tôi còn chưa kịp nói thì Tô Mộc đã đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ thở dài một chút, bảo tôi đừng lên tiếng.
Sau đó anh ấy ôm ngang người tôi, người nhanh chóng bay lên không tới trên một ngọn cây cao, từ trên cao nhìn xuống xung quanh trong nháy mắt liền thấy một thân ảnh màu đau nhanh chóng thoáng qua ở khu rừng chúng tôi vừa đi qua.
“Không phải, chính là cây liễu.” Tô Mộc nói. Anh ấy cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, tay lạnh đặt lên đùi tôi vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa cười hỏi tôi có phải không muốn tìm nữa, nếu như tôi mỏi mệt thì sẽ để tôi nghỉ ngơi ở đây một lúc, anh ấy sẽ tự đi tìm, sau khi tìm được sẽ quay lại gặp tôi.
Tôi gật đầu một cái, vừa định dặn dò anh ấy sớm quay lại, nếu như thật sự không tìm được cũng không sao, tôi sẽ thương lượng với mẹ tôi một chút để từ từ mới nhận chiếc giường kia, liền nghe thấy bên trong rừng cây truyền đến một tiếng cười khanh khách giống như là đứa trẻ.
Tôi liền có chút sợ hãi, gặp nhiều chuyện tà hồ như vậy khiến lá gan cũng sẽ nhỏ đi, hơn nữa mặc dù chỗ này cảnh rất đẹp nhưng vị trí hẻo lánh, bình thường người tới đây cũng không nhiều, tại sao lại đột nhiên có tiếng trẻ con xuất hiện.
Hiển nhiên Tô Mộc cũng nghe thấy tiếng cười kia, vỗ vỗ tôi hai cái tỏ ý tôi đừng lo lắng, anh ấy sẽ đi tới mảnh rừng kia.
Tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện nên cũng không để ý mệt mỏi liền theo sát sau lưng Tô Mộc. Đi vòng tới mảnh rừng ở trước mặt kia, tiếng cười của đứa trẻ liền rõ ràng hơn rất nhiều, âm thanh cũng lớn hơn.
“Bảy tháng mười, mật hoa liêu, ăn vào miệng, ngọt béo ngậy…”
Tiếng trẻ con vừa cười vừa lớn tiếng đọc đồng dao, thanh âm lơ lửng vang vọng giống như đứa trẻ kia chạy rất nhanh ở trong rừng.
Trong lòng tôi nhất thời căng thẳng, nếu như tôi nghe không lầm thì bài hát đồng dao đứa bé kia vừa hát có ba chữ ‘mật hoa liễu’.
Tôi vội vàng gọi Tô Mộc, muốn bảo anh ấy chạy nhanh lên một chút bắt đứa bé kia lại, có lẽ có thể hỏi đầu mối về cây liễu nở hoa, chẳng qua tôi còn chưa kịp nói thì Tô Mộc đã đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ thở dài một chút, bảo tôi đừng lên tiếng.
Sau đó anh ấy ôm ngang người tôi, người nhanh chóng bay lên không tới trên một ngọn cây cao, từ trên cao nhìn xuống xung quanh trong nháy mắt liền thấy một thân ảnh màu đau nhanh chóng thoáng qua ở khu rừng chúng tôi vừa đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro