Mèo mun
Lam Lâm
2024-07-22 20:16:10
Trong lòng tôi rất thấp thỏm, không biết có nên gặp anh ta không.
Ngay khi tôi do dự chưa quyết định thì điện thoại của tôi một lần nữa lại vang lên, lần này là mẹ tôi gọi điện thoại tới, nói bảo tôi về một chuyến, có chuyện gấp.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tôi hỏi mẹ tôi, giọng căng thẳng.
“Chính là quán café mèo trước cửa nhà chúng ta, bên đấy có con mèo chạy vào nhà chúng ta, ông chủ bên đấy đến tìm mèo, nhưng hệ thống bảo vệ này mẹ với ba con không biết mở, cậu ta không vào được, mẹ lại không đụng tới con mèo kia được. Con thay quần áo xong chưa, thay xong thì nhanh về nhà bắt mèo trả lại cho nhà người ta, chúng ta không bắt được con mèo này.” Mẹ tôi nói, vừa nói đầu bên kia còn truyền tới tiếng mèo kêu.
Mẹ tôi không thấy được vòng bảo vệ bằng yêu khí ngoài kia, cho là người ta không vào được vì hệ thống an ninh của nhà.
Trong lòng tôi lại nghĩ tới chuyện khác, quên mất con mèo!
Cái lồng yêu khí của Giao tiên bảo vệ có thể nói là tương tối đốt, bất kể là người mang dương khí hay quỷ mang đầy âm khí quanh người, chỉ cần tới gần yêu khí một chút cũng sẽ bị yêu khí chiếm đoạt tiêu diệt, đem căn biệt thự một giọt nước cũng không lọt.
Nhưng duy nhất chỉ có một loại sinh vật ngoại lệ, trên người nó có sát khí quá nặng, vừa vặn có thể chống lại yêu khí, ung dung tiến vào trong cấm địa.
Chính là mèo mun.
Mèo mun là khắc tinh của quỷ, đối với cha mẹ tôi lại không có uy hiếp gì, cho dù như vậy trong lòng tôi vẫn rất lo lắng, bất kể con mèo mun kia có thể làm cha mẹ tôi bị thương hay không đều chứng tỏ bây giờ bọn họ đã bị theo dõi.
Người kia có thể đem mèo mun bỏ vào thì cũng có thể đem những thuật pháp kì quái nào đấy bỏ vào.
Tôi đứng ngồi không yên, bảo Lục Nhĩ đưa tôi đi ra ngoài.
Lục Nhĩ kêu khẹc khẹc hai tiếng, lần nữa đẩy cửa, đưa tay kéo tôi đi ra ngoài.
Chỉ là khi đi tới cửa lớn Tô gia thì nó lại đột nhiên do dự, chỉ cái miếu nhỏ giữa sân của Tô gia, lắc đầu với tôi một cái.
Đây là ý gì?
Tôi đang nóng lòng như có lửa đốt nhưng bây giờ Lục Nhĩ lại kéo tôi lại không cho tôi đi.
Thấy tôi không hiểu Lục Nhi càng nôn nóng, miệng kêu khẹc khẹc lớn tiếng, phi thân chạy về miếu nhỏ, chỉ bài vị Tô Mộc trong miếu rồi khoa chân múa tay với tôi.
Lần này tôi xem hiểu, nó nói Tô Mộc không cho tôi rời khỏi nơi này.
Xem ra vừa rồi tôi gặp Lục Nhĩ không phải ngẫu nhiên mà là Tô Mộc bảo Lục Nhĩ tới trông coi bảo vệ an toàn cho tôi.
Tôi không khỏi ấm áp trong lòng, nhưng bây giờ tôi cũng gấp như lửa đốt lông mày, cũng không để ý chỉ thị của Tô Mộc, bảo Lục Nhĩ nếu như nó không yên tâm thì đi thông báo cho Tô Mộc, tôi phải đi trước.
Nói xong tôi bảo nó tên biệt thự Phùng Đông để cho Lục Nhĩ nói lại với Tô Mộc.
Giữa bọn họ tâm ý tương thông, Tô Mộc nhất định biết tôi đi về biệt thự Phùng Đông. Như vậy, lỡ như Vương Văn thật sự phát hiện ra thân phận của tôi mà làm gì đó bất lợi với tôi thì thời điểm mấu chốt Tô Mộc cũng có teher đuổi theo cứu tôi.
Làm xong những thứ này tôi cũng không kịp đợi, nhấc chân chạy trở về biệt thự Phùng Đông.
Như tôi dự đoán, khi vừa về tới cửa quả nhiên nhìn thấy Vương Văn đang cầm một ly café, đang nhàn nhã đứng ở cửa nhà tôi, ngửa đầu nhìn vào bên trong căn biệt thự.
Chớp mắt anh ta cũng thấy tôi.
Ngoài dự liệu, anh ta nhìn thấy tôi lại có chút bất ngờ, sau đó mặt đầy kinh ngạc vui mừng đi tới, hỏi tôi: “Diệp Trần, sao em tìm được chỗ này, không phải anh hẹn em ở quán café Mèo Trang sao?”
Tôi ngừng một chút, nhìn kỹ vào hai mắt anh ta.
Mặc dù anh ta thay đổi rất nhiều nhưng thói quen hay biểu tình đều không thay đổi. Từ trong biểu tình tôi có thể nhận ra anh ta thật sự bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới tôi sẽ tới đây.
Nói như vậy, anh ta hẹn tôi ở Mèo Trang gặp mặt chẳng qua là trùng hợp, không phát hiện ra tôi là Lộc Dương?
Ngay khi tôi do dự chưa quyết định thì điện thoại của tôi một lần nữa lại vang lên, lần này là mẹ tôi gọi điện thoại tới, nói bảo tôi về một chuyến, có chuyện gấp.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tôi hỏi mẹ tôi, giọng căng thẳng.
“Chính là quán café mèo trước cửa nhà chúng ta, bên đấy có con mèo chạy vào nhà chúng ta, ông chủ bên đấy đến tìm mèo, nhưng hệ thống bảo vệ này mẹ với ba con không biết mở, cậu ta không vào được, mẹ lại không đụng tới con mèo kia được. Con thay quần áo xong chưa, thay xong thì nhanh về nhà bắt mèo trả lại cho nhà người ta, chúng ta không bắt được con mèo này.” Mẹ tôi nói, vừa nói đầu bên kia còn truyền tới tiếng mèo kêu.
Mẹ tôi không thấy được vòng bảo vệ bằng yêu khí ngoài kia, cho là người ta không vào được vì hệ thống an ninh của nhà.
Trong lòng tôi lại nghĩ tới chuyện khác, quên mất con mèo!
Cái lồng yêu khí của Giao tiên bảo vệ có thể nói là tương tối đốt, bất kể là người mang dương khí hay quỷ mang đầy âm khí quanh người, chỉ cần tới gần yêu khí một chút cũng sẽ bị yêu khí chiếm đoạt tiêu diệt, đem căn biệt thự một giọt nước cũng không lọt.
Nhưng duy nhất chỉ có một loại sinh vật ngoại lệ, trên người nó có sát khí quá nặng, vừa vặn có thể chống lại yêu khí, ung dung tiến vào trong cấm địa.
Chính là mèo mun.
Mèo mun là khắc tinh của quỷ, đối với cha mẹ tôi lại không có uy hiếp gì, cho dù như vậy trong lòng tôi vẫn rất lo lắng, bất kể con mèo mun kia có thể làm cha mẹ tôi bị thương hay không đều chứng tỏ bây giờ bọn họ đã bị theo dõi.
Người kia có thể đem mèo mun bỏ vào thì cũng có thể đem những thuật pháp kì quái nào đấy bỏ vào.
Tôi đứng ngồi không yên, bảo Lục Nhĩ đưa tôi đi ra ngoài.
Lục Nhĩ kêu khẹc khẹc hai tiếng, lần nữa đẩy cửa, đưa tay kéo tôi đi ra ngoài.
Chỉ là khi đi tới cửa lớn Tô gia thì nó lại đột nhiên do dự, chỉ cái miếu nhỏ giữa sân của Tô gia, lắc đầu với tôi một cái.
Đây là ý gì?
Tôi đang nóng lòng như có lửa đốt nhưng bây giờ Lục Nhĩ lại kéo tôi lại không cho tôi đi.
Thấy tôi không hiểu Lục Nhi càng nôn nóng, miệng kêu khẹc khẹc lớn tiếng, phi thân chạy về miếu nhỏ, chỉ bài vị Tô Mộc trong miếu rồi khoa chân múa tay với tôi.
Lần này tôi xem hiểu, nó nói Tô Mộc không cho tôi rời khỏi nơi này.
Xem ra vừa rồi tôi gặp Lục Nhĩ không phải ngẫu nhiên mà là Tô Mộc bảo Lục Nhĩ tới trông coi bảo vệ an toàn cho tôi.
Tôi không khỏi ấm áp trong lòng, nhưng bây giờ tôi cũng gấp như lửa đốt lông mày, cũng không để ý chỉ thị của Tô Mộc, bảo Lục Nhĩ nếu như nó không yên tâm thì đi thông báo cho Tô Mộc, tôi phải đi trước.
Nói xong tôi bảo nó tên biệt thự Phùng Đông để cho Lục Nhĩ nói lại với Tô Mộc.
Giữa bọn họ tâm ý tương thông, Tô Mộc nhất định biết tôi đi về biệt thự Phùng Đông. Như vậy, lỡ như Vương Văn thật sự phát hiện ra thân phận của tôi mà làm gì đó bất lợi với tôi thì thời điểm mấu chốt Tô Mộc cũng có teher đuổi theo cứu tôi.
Làm xong những thứ này tôi cũng không kịp đợi, nhấc chân chạy trở về biệt thự Phùng Đông.
Như tôi dự đoán, khi vừa về tới cửa quả nhiên nhìn thấy Vương Văn đang cầm một ly café, đang nhàn nhã đứng ở cửa nhà tôi, ngửa đầu nhìn vào bên trong căn biệt thự.
Chớp mắt anh ta cũng thấy tôi.
Ngoài dự liệu, anh ta nhìn thấy tôi lại có chút bất ngờ, sau đó mặt đầy kinh ngạc vui mừng đi tới, hỏi tôi: “Diệp Trần, sao em tìm được chỗ này, không phải anh hẹn em ở quán café Mèo Trang sao?”
Tôi ngừng một chút, nhìn kỹ vào hai mắt anh ta.
Mặc dù anh ta thay đổi rất nhiều nhưng thói quen hay biểu tình đều không thay đổi. Từ trong biểu tình tôi có thể nhận ra anh ta thật sự bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới tôi sẽ tới đây.
Nói như vậy, anh ta hẹn tôi ở Mèo Trang gặp mặt chẳng qua là trùng hợp, không phát hiện ra tôi là Lộc Dương?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro