Chồng Yêu Là Quỷ

Sắp sinh

Lam Lâm

2024-07-22 20:16:10

Phong Thiên nói không ra lời, ông già còng lưng lại lúng túng, nặng nề nói: “Đêm hôm khuya khoắt, mở quan tài có xảy ra chuyện gì không? Hơn nữa thi thể đã chôn xuống, lại đào lên, e là không hay lắm...”

Không đợi ông ta nói xong, Đường Dũng cười híp mắt đi tới trước mặt ông ta, cười nói: “Có đại sư Phong Thiên ở đây, cho dù mở quan tài nửa đêm cũng đâu ngại gì, hơn nữa ngay cả ông chủ Đổng cũng không ngại mở quan tài của con gái mình, ông cứ ra sức khước từ như vậy, chẳng lẽ là chột dạ?”

“Không thể, không thể.” Ông già còng lưng vâng dạ nói, nói xong ông ta bảo đi gọi điện thoại tìm người đến đào quan tài, Đường Dũng không đợi được nữa, đi thẳng tới góc tường ngoài nghĩa địa, cầm lấy vài cái xẻng, nói: “Không cần làm phiền người khác, chút việc này tự chúng tôi làm được, đúng không đạo trưởng Phong Thiên?”

Nói rồi anh ta ném cho Phong Thiên một cái xẻng, từ trước đến nay Phong Thiên được người ta tôn trọng, đã bao giờ làm việc nặng nhọc như vậy?

Có điều ông ta liên tiếp bị sỉ nhục, lúc này nóng lòng mở quan tài xác minh sự trong sạch của mình, cũng không nói lời nào, nhận lấy xẻng đào ngay.

Thấy Đường Dũng và Phong Thiên đều tự mình ra tay, Đổng Bình đương nhiên cũng ngại mình rảnh rỗi, ra tay cùng tài xế của ông ấy.

Không bao lâu, mộ đã bị đào lên, lộ ra quan tài đen thui phía dưới.

Bốn người đẩy nắp quan tài ra, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức đập vào mặt, khiến Đổng Bình và tài xế không nhịn được buồn nôn.

Ngay cả tôi cũng không nhịn được nhíu mày, tôi cách xa nhất, nhưng mùi ấy như mùi bom khí độc, khó chịu muốn chảy nước mắt, tôi vội vàng lui lại mấy bước, đợi mùi dịu lại bớt mới nhìn vào quan tài.

Đúng như tôi nghĩ, trong quan tài quả nhiên trống rỗng, chỉ có một đống áo liệm rách nát dơ bẩn.

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!

Lúc này Đổng Bình đã lấy lại sức, thấy trong quan tài thực sự không có người, ánh mắt của Đổng Bình lập tức nhìn ông già lưng còng, đè nén giận dữ nói: “Quan chân nhân, ông có nên cho tôi một lời giải thích không!”

“Đây... Không thể nào, ai lại to gan như vậy, dám đến điện diêm vương trộm người...” Quan chân nhân còng lưng lúng túng, giơ tay lau mồ hôi lạnh, nhưng ông ta vẫn cứng rắn không chịu thừa nhận mình có liên quan đến việc thi thể mất tích.

Ông ta không thừa nhận cũng không sao, dù gì đây cũng chỉ là phán đoán của tôi, tôi khoát tay áo, nói với Đổng Bình: “Bây giờ không phải là lúc nên trách hỏi, tìm được thi thể con gái ông mới là điều quan trọng nhất.”

Nói xong tôi nhìn Phong Thiên, nói: “Đạo trưởng, vừa nãy ông nói trong quan tài không có ai, ông không tìm được hồn vía là chuyện rất bình thường, tôi đây sẽ cho ông một cơ hội, ông có thể tìm được thi thể của Đổng Ngọc Thanh ở đâu không?”

“Việc này...” Phong Thiên cau mày, hung ác trừng mắt nhìn tôi, cứ như tôi cố ý khiến ông ta khó xử.

“Cô ra tay trước đi!” Nhịn một hồi lâu, ông ta chỉ thốt ra một câu.

Tôi cười gật đầu: “Được, ông đừng quên vụ cá cược của chúng ta.”

Nói xong tôi tập trung tinh thần vào đan điền trên.

Rất nhanh, quả cầu đen lóe lên một tia sáng mờ, một con cá nhỏ màu đen đang bơi lội bên trong, thấy tôi tới, cái đuôi nó vẫy vẫy, vui sướng bơi về phía tôi.

Nó là do giọt nước màu đen hợp thành, bên ngoài được bọc một lớp âm khí đen dày.

Tôi trong ý thức hình như đã biến ra một cánh tay, cẩn thận tiến đến bên cá âm nhỏ, cầm lấy âm khí, che trước mắt tôi.

Khí lạnh buốt bao trùm mắt tôi, tôi lại mở mắt, nhìn về phía mộ của Đổng Ngọc Thanh, phía trên đã bao phủ một lớp bụi khí màu trắng.



Tôi mừng rỡ trong lòng, xem ra đây chính là thi khí mà Đường Dũng nói!

Theo thi khí trong mộ, tôi nhanh chóng phát hiện thi khí thực sự đi theo một phương hướng, kéo dài về phía điện diêm vương, mà ở trong nghĩa địa này, tôi còn phát hiện trên hai ngôi mộ khác cũng có thi khí kéo dài đến hướng của Đổng Ngọc Thanh.

Dưới sự duy trì âm khí của cá âm nhỏ, lúc này đôi mắt tôi có thể nhìn thấy tất cả, có thể thấy rất nhiều thứ bình thường không nhìn thấy, xung quanh nghĩa địa có bóng người màu xám đang quanh quẩn, những ngôi mộ khác có thi khí xen lẫn âm khí, tuy nhìn có chút đáng sợ, nhưng sau khi đã rèn luyện lâu như vậy, tôi đã thành thói quen.

Cho nên tầm mắt của tôi cơ bản chỉ tập trung ở ba ngôi mộ chỉ có thi khí, ngoại trừ Đổng Ngọc Thanh, chủ nhân hai ngôi mộ khác một người tên là Vương Ngọc Vân, một người tên là Lý Thạnh, đều là nữ, hơn nữa không biết có phải trùng hợp hay không, di ảnh của họ có vẻ khá lạ, dường như gương mặt đều bị sung phù.

Thật kỳ lạ, di ảnh đều chụp lúc còn sống, cho dù gương mặt một người bị sưng, cũng không thể cả ba đều bị, hơn nữa sau khi phát hiện hiện tượng này, tôi cố ý nhìn những di ảnh trên bia mộ khác, cơ bản đều rất bình thường, không có hiện tượng sưng phù.

Sự việc kỳ lạ hẳn có yêu quái, tôi lập tức gọi Đường Dũng, nói cho anh ta biết những gì tôi phát hiện, cũng hỏi gương mặt sung phù có phải lúc còn sống trúng thuật giáng đầu hay không.

Đường Dũng suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Nếu trúng thuật giáng đầu thì tinh thần có vấn đề, sau đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, có rất ít thuật giáng đầu mãn tính, khiến người ta xảy ra vấn đề từng chút một.”

“Vậy thì lạ thật, sao mặt của các cô ấy lại bị sưng? Hơn nữa thi thể cùa các cô đều không hề có trong mộ, thi khí đi về hướng điện diêm vương.” Tôi nói.

Biểu cảm của Đường Dũng không rõ ràng lắm, nghĩ cũng không thông, dứt khoát nói: “Cứ tìm thi thể trước đã, đợi tìm được thi thể và hồn vía thì sẽ có manh mối thôi.”

Tôi đành gật đầu, đưa Đổng Bình bọn họ đến điện diêm vương.

Điện diêm vương là điện chính, tuy nằm trong khu danh thắng năm sao, nhưng bình thường cũng không mở cửa, chỉ phục vụ cho một số tín khách và thương gia giàu có làm lễ cúng, nên mặc dù điện này lớn, nhưng bên trong lại không có nhân khí.

Như vậy, thi khí lưu lại rõ ràng hơn nhiều, hơn nữa ban đầu vốn chỉ có một luồng thi khí, sau khi vào điện diêm vương, thi khí của Đổng Ngọc Thanh hợp cùng hai người khác, hình thành một đường thẳng màu xám như được trải thảm.

Tôi đi theo thi khí, phát hiện thi khí biến mất ngay bên dưới tượng diêm vương chính giữa điện.

“Ở đây.” Tôi chỉ vào pho tượng, nói với Đổng Bình.

Đổng Bình vốn dĩ vô cùng tin tưởng tôi, nhưng tôi lại chỉ vào tượng diêm vương, khuôn mặt xẹt qua chút lưỡng lự: “Cô Lộc, chắc chắn ư? Đây chính là tượng diêm vương, nếu xảy ra rắc rối thì sẽ gây phiền toái lớn đó.”

“Đúng vậy, thực sự là người không biết không sợ, tăng nhân các người căn bản không biết diêm vương có vị trí như thế nào trong Đạo gia, nếu thi thể thực sự giấu ở dưới này, ông chủ Đổng cũng sẽ không bị vong hồn con gái giày vò.” Phong Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Không ở đây, vậy ông nói xem ở đâu? Nếu ông có thể tìm được ở chỗ khác, tôi bằng lòng chịu thua!” Tôi trừng mắt nhìn Phong Thiên, đi quanh tượng diêm vương một vòng xem thử có chỗ nào có thể giấu người không.

Có điều sau khi tôi đi một vòng, thật sự không phát hiện ra chỗ nào giấu người, bởi vì tượng diêm vương này không phải được điêu khắc rồi mới chuyển đến, mà là trực tiếp chất đất sét trong điện, phơi khô rồi khắc từng chút một, toàn bộ bức tượng đều dính liền với đất cứ như nó hoàn toàn mọc ra từ đất, đừng nói tìm cửa ngầm gì đó, ngay cả một khe hở cũng không có.

Lần này tôi không khỏi nản chí, chẳng lẽ tôi sai rồi?

Nhưng dựa vào cách nói của Đường Dũng, tìm được thi khí, đi theo thi khí thì không thể sai được.

Lúc tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, Diệu Diệu đột nhiên gọi tôi.

Trên tay thằng bé đã lộ ra năm móng vuốt quỷ đen dài, cào cào trên bức tượng.



“Nhìn này! Thi thể được phong ấn ở đây!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Diệu đầy hào hứng, vui vẻ gọi tôi.

Theo tiếng gọi của Diệu Diệu, tất cả mọi người theo tôi đến phía sau bức tượng.

Chỉ thấy bức tượng đã bị Diệu Diệu cào ra thật sâu, bên trong là lớp đất sét dày, mà ở chỗ sâu nhất, mơ hồ lộ ra một thứ màu xám trắng, là vôi.

Mọi người thất kinh, ngay cả Phong Thiên cũng giật mình nói: “Sao tượng diêm vương lại có thể trộn vôi chứ, đây chính là đại kỵ!”

“Đại kỵ? Đạo trưởng có đạo pháp thâm sâu, lại không nhìn ra đây là tượng thần đã chết sao?” Đường Dũng nhìn thấy vôi đã hoàn toàn tỉnh táo, cười lạnh nói.

Nói xong anh ta chỉ huy Trịnh Lâm và Diệu Diệu ra tay dùng móng vuốt đào tượng thần.

Sau đó giải thích với Đổng Bình: “Dù là ở Trung Quốc hay Thái Lan, diêm vương đều đại diện cho thực lực tối cao ở cõi âm, có điều ở Thái Lan được đổi một cái tên khác mà thôi, vì thế dù đây là tượng thần của ngài, bọn tiểu quỷ cũng không dám đụng vào, thậm chí tới gần cũng không được.”

“Mà ông xem dấu vết này đi.” Đường Dũng chỉ vào dấu mà Diệu Diệu cào ra, nói: “Tiểu quỷ của tôi chẳng những dám tới gần, còn dám đụng vào, chứng tỏ bức tượng này là tượng chết, mà nguyên nhân tạo thành tượng chết, là vì bên trong trộn vôi.”

Đổng Bình liên tục gật đầu, tuy ông ấy không hiểu tượng sống tượng chết, nhưng bức tượng kia lại phong ấn thi thể con gái ông, lúc này ông cực kỳ tức giận, quay đầu gọi Quan đạo trưởng.

Cũng không biết từ lúc nào, lão già còng lưng đã chuồn mất, toàn bộ đại điện đều không thấy bóng dáng ông ta đâu.

“Cứ mặc kệ ông ta đã, tối nay là mùng một, phải gọi hồn vía của con gái ông ra trước khi trời sáng.” Đường Dũng như vốn không quan tâm đến tung tích của lão già còng lưng, vỗ vai Đổng Bình.

Đổng Bình rong ruổi thương trường nhiều năm, đương nhiên biết nặng nhẹ, tuy tức giận nhưng ông vẫn căng thẳng nhìn từng mảng đất rơi ra khỏi bức tượng.

Trong nháy mắt, Diệu Diệu và Trịnh Lâm đã móc hết lớp ngoài, lộ ra lớp vôi bên trong.

Trên lớp vôi có ba hình người nhô ra, bên trong nhốt thi thể ba cô gái.

Không đợi Đường Dũng lên tiếng, tài xế của Đổng Bình đã tìm xẻng, trực tiếp đập vào lớp vôi.

Lớp vôi rơi xuống, lộ ra khuôn mặt người.

Bởi vì bít không khí, tuy khuôn mặt cô gái tái nhợt, da thô ráp nhưng được bảo tồn hoàn chỉnh, rất dễ nhận ra đó là cô gái tên Lý Thạnh.

Thấy không phải Đổng Ngọc Thanh, tài xế kia lại tiếp tục gỡ hai chỗ nhô ra còn lại, ba khuôn mặt đã lộ ra, trong đó có một thi thể chính là của Đổng Ngọc Thanh!

Lúc này mặt Phong Thiên đã tái nhợt, khó coi hơn cả ba thi thể nữ kia, nhưng dù sao ông ta cũng là đạo trưởng một đạo quan, mặc dù thua nhưng phong độ cơ bản vẫn phải duy trì, đành ra tay giúp đỡ tài xế đào ra thi thể hoàn chỉnh của Đổng Ngọc Thanh.

Đợi sau khi thi thể của Đổng Ngọc Thanh hoàn toàn lộ ra, tôi lập tức ngây ngẩn cả người.

Cô vẫn duy trì tình trạng thê thảm lúc chết, biểu cảm vô cùng đáng sợ, tràn ngập sự hoảng sợ và không cam lòng.

Mà phần bụng của cô ấy nhô ra rất to, bụng tròn vo như đang mang thai.

Không đúng, nói chính xác hơn là như sắp sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Yêu Là Quỷ

Số ký tự: 0