Chớp Nhoáng Hôn Nhân, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?
Kết Thúc Rồi
Uy Gia
2024-07-21 22:36:38
- Đứng yên đó cho tôi
Trịnh Mạt không dám nhúc nhích bởi vì thứ trên cổ là một con dao sắc lạnh, và cả giọng nói này khiến cho cô vô cùng kinh ngạc và hoảng loạn, cô không biết Lâm Gia Thư đứng phía sau cô từ khi nào chỉ biết cô ta xuất hiện đột ngột với con dao dí ngay cổ cô.
- Lâm Gia Thư, cô…cô muốn gì?
- Ha, muốn gì sao? Tôi muốn gì chẳng phải Trịnh Mạt cô hiểu rất rõ hay sao?
Cô hít thở sâu không dám thở mạnh càng không dám nói điều gì sợ khiến cô ta càng thêm điên, nhưng cô nào hết càng im lặng càng làm cho cô ta điên lên mà thôi con dao càng dí sát hơn Trịnh Mạt cảm giác hơi rát ở cổ mình.
Bỗng ánh mắt cô ta va vào Chỉ Chỉ nằm trong chiếc xe đẩy đang cười tươi với cô ta, nhìn con bé vô cùng giống cô và Bạc Phong Dực thì không khỏi ghen ghét cảm thấy căm phẫn.
- Cuộc sống của các người thật viên mãn nhỉ? Thật khiến cho người khác phải ngưỡng mộ…
- Lâm Gia Thư, cô mau chóng quay đầu làm bờ biết đâu sẽ được khoan hồng, chúng ta sẽ giúp cô giảm án tù…
Nghe cô nói thế cô ta bỗng bật cười lớn không khác gì một bà điên làm cho mọi người xung quanh ai nấy đều sợ hãi vừa thấy lo cho an nguy của Trịnh Mạt, có người còn âm thầm gọi điện báo cảnh sát bởi vì trông cô ta giống như trong hình bị cảnh sát truy lùng.
- Đừng hòng lừa được tôi, tôi thừa biết các người quá mà tôi thà chết chứ không ở tù mọt gông mà nếu có xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ kéo các người theo cùng, tôi không có được hạnh phúc thì các người đừng mong đoàn tụ với nhau mà viên mãn…
Oe oe oe
Tiếng cười quỷ dị của Lâm Gia Thư khiến cho Chỉ Chỉ giật mình sợ hãi mà khóc nức lên, cô ta nhíu chặt lông mày vì khó chịu không thích tiếng khóc của con nít.
- Mau câm mồm lại cho tao
Trịnh Mạt thêm kinh hãi nếu con gái càng khóc to hơn thì sẽ làm cho cô ta bực bội mà sẽ không cô ta sẽ làm gì tiếp theo với con gái của mình, mọi người không dám đến căn ngăn sợ cô sẽ gặp nguy hiểm hơn.
- Ngoan, Chỉ Chỉ của mẹ không khóc…mẹ yêu con, con gái của mẹ
Cô cố gắng dỗ dành con gái không khóc nhưng khi nghe được tiếng dịu dàng của mẹ cô bé chợt nín khóc, vừa khóc xong là nấc cục ngay.
Sau đó Lâm Gia Thư điều khiển con dao dí chặt hơn vào cổ của Trịnh Mạt, chỗ đó chảy ra một ít máu không khỏi khiến mọi người bàng hoàng.
- Nếu trong các người dám gọi điện báo cho cảnh sát thì tôi không dám đảm bảo tính mạng của cô ta
Mọi người nghe thế liền khó xử vừa lo lắng, dường như cô ta đã điên lắm rồi, ngay giây phút này Bạc Phong Dực chạy đến thức ăn cũng bị hắn vứt đi, thấy hắn đã xuất hiện hai mắt cô ta sáng rực.
Con người hắn vẫn phong độ như ngày nào, khiến cho cô ta mãi say mê…
- Phong Dực, anh đến rồi sao nhưng làm sao đây em không muốn yêu anh nữa bởi vì anh không yêu em…
Hắn nhướng mày khó chịu khi nghe cô ta buông lời buồn nôn đó, lại tức giận khi ánh mắt lạnh lẽo nhìn thấy cổ Trịnh Mạt chảy máu.
- Lập tức thả vợ tôi ra ngay
- Anh nghĩ lời nói của anh sẽ khiến cho tôi nghe lời hay sao? Bạc Phong Dực, tôi yêu anh biết nhường nào cố gắng theo đuổi lại anh nhưng mà một ánh mắt bình thường thôi anh cũng không dành cho tôi, tại sao? Tại sao vậy hả, tại sao lại đối xử với tui ra nông nỗi này…tôi không có gì tốt bằng cô ta mà không yêu tôi vậy hả, anh không nhớ chúng ta từng ở Pháp yêu nhau thắm thiết lắm hay sao…
Bạc Phong Dực càng nghe cô ta nói càng cảm thấy nhức đầu:
- Đừng có nói những lời nhảm nhí đó nữa, mau chóng thả vợ của tôi ra…
- Tôi không thả đấy, nhưng tôi sẽ cho anh hai lựa chọn
Sau đó cô ta lấy ra một con dao khác từ đằng sau lưng ném về phía Bạc Phong Dực, nhếch mép khiêu khích hắn.
- Nếu như anh muốn tôi thả cô ta ra thì với một điều kiện phải giết chết đứa nhỏ đó, còn nếu không thì tôi sẽ giết chết cô ta ngay lập tức…dù gì tôi biết bản thân sắp tiêu đời rồi nên tôi không ngại mà chết cùng với cô ta…
Trịnh Mạt nhìn hắn lắc đầu, dù có chết cô cũng sẽ bảo vệ con mình không để con gái gặp nguy hiểm, hắn do dự nhìn vợ và con gái mình tức giận khi cô ta dám đưa ra điều kiện với hắn.
- Tôi không có nhiều thời gian đâu, nếu như anh còn chần chừ thì Trịnh Mạt cô ta sẽ chết…áaaa
Không biết từ khi nào Bạc Khuynh Thành xuất hiện từ đằng sau và khống chế được cô ta, Trịnh Mạt nhân lúc sơ hở mạnh mẽ đẩy con dao trong tay cô ta ra, vừa định kéo xe đẩy con gái chạy đi không ngờ bị Lâm Gia Thư túm lấy tóc.
Bạc Phong Dực chạy đến dùng sức bẻ gãy tay cô khiến cho cô ta đau điếng buông ra, hắn kéo hai mẹ con cô đi về phía nơi an toàn.
Bạc Khuynh Thành và cảnh sát sớm đã chuẩn bị ở đằng sau chỉ cần cô ta sơ hở là có thể túm gọn luôn, cảnh sát thành công bắt giữ Lâm Gia Thư.
- Em không sao chứ? Có ổn không, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra vết thương nhé
- Thôi em không sao, chỉ là vết thương ngoài da không cần đến bệnh viện đâu
Hắn không quan tâm đến xung quanh mà hấp tấp lo lắng cho vợ của mình, và con gái của hắn chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Trịnh Mạt không dám nhúc nhích bởi vì thứ trên cổ là một con dao sắc lạnh, và cả giọng nói này khiến cho cô vô cùng kinh ngạc và hoảng loạn, cô không biết Lâm Gia Thư đứng phía sau cô từ khi nào chỉ biết cô ta xuất hiện đột ngột với con dao dí ngay cổ cô.
- Lâm Gia Thư, cô…cô muốn gì?
- Ha, muốn gì sao? Tôi muốn gì chẳng phải Trịnh Mạt cô hiểu rất rõ hay sao?
Cô hít thở sâu không dám thở mạnh càng không dám nói điều gì sợ khiến cô ta càng thêm điên, nhưng cô nào hết càng im lặng càng làm cho cô ta điên lên mà thôi con dao càng dí sát hơn Trịnh Mạt cảm giác hơi rát ở cổ mình.
Bỗng ánh mắt cô ta va vào Chỉ Chỉ nằm trong chiếc xe đẩy đang cười tươi với cô ta, nhìn con bé vô cùng giống cô và Bạc Phong Dực thì không khỏi ghen ghét cảm thấy căm phẫn.
- Cuộc sống của các người thật viên mãn nhỉ? Thật khiến cho người khác phải ngưỡng mộ…
- Lâm Gia Thư, cô mau chóng quay đầu làm bờ biết đâu sẽ được khoan hồng, chúng ta sẽ giúp cô giảm án tù…
Nghe cô nói thế cô ta bỗng bật cười lớn không khác gì một bà điên làm cho mọi người xung quanh ai nấy đều sợ hãi vừa thấy lo cho an nguy của Trịnh Mạt, có người còn âm thầm gọi điện báo cảnh sát bởi vì trông cô ta giống như trong hình bị cảnh sát truy lùng.
- Đừng hòng lừa được tôi, tôi thừa biết các người quá mà tôi thà chết chứ không ở tù mọt gông mà nếu có xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ kéo các người theo cùng, tôi không có được hạnh phúc thì các người đừng mong đoàn tụ với nhau mà viên mãn…
Oe oe oe
Tiếng cười quỷ dị của Lâm Gia Thư khiến cho Chỉ Chỉ giật mình sợ hãi mà khóc nức lên, cô ta nhíu chặt lông mày vì khó chịu không thích tiếng khóc của con nít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mau câm mồm lại cho tao
Trịnh Mạt thêm kinh hãi nếu con gái càng khóc to hơn thì sẽ làm cho cô ta bực bội mà sẽ không cô ta sẽ làm gì tiếp theo với con gái của mình, mọi người không dám đến căn ngăn sợ cô sẽ gặp nguy hiểm hơn.
- Ngoan, Chỉ Chỉ của mẹ không khóc…mẹ yêu con, con gái của mẹ
Cô cố gắng dỗ dành con gái không khóc nhưng khi nghe được tiếng dịu dàng của mẹ cô bé chợt nín khóc, vừa khóc xong là nấc cục ngay.
Sau đó Lâm Gia Thư điều khiển con dao dí chặt hơn vào cổ của Trịnh Mạt, chỗ đó chảy ra một ít máu không khỏi khiến mọi người bàng hoàng.
- Nếu trong các người dám gọi điện báo cho cảnh sát thì tôi không dám đảm bảo tính mạng của cô ta
Mọi người nghe thế liền khó xử vừa lo lắng, dường như cô ta đã điên lắm rồi, ngay giây phút này Bạc Phong Dực chạy đến thức ăn cũng bị hắn vứt đi, thấy hắn đã xuất hiện hai mắt cô ta sáng rực.
Con người hắn vẫn phong độ như ngày nào, khiến cho cô ta mãi say mê…
- Phong Dực, anh đến rồi sao nhưng làm sao đây em không muốn yêu anh nữa bởi vì anh không yêu em…
Hắn nhướng mày khó chịu khi nghe cô ta buông lời buồn nôn đó, lại tức giận khi ánh mắt lạnh lẽo nhìn thấy cổ Trịnh Mạt chảy máu.
- Lập tức thả vợ tôi ra ngay
- Anh nghĩ lời nói của anh sẽ khiến cho tôi nghe lời hay sao? Bạc Phong Dực, tôi yêu anh biết nhường nào cố gắng theo đuổi lại anh nhưng mà một ánh mắt bình thường thôi anh cũng không dành cho tôi, tại sao? Tại sao vậy hả, tại sao lại đối xử với tui ra nông nỗi này…tôi không có gì tốt bằng cô ta mà không yêu tôi vậy hả, anh không nhớ chúng ta từng ở Pháp yêu nhau thắm thiết lắm hay sao…
Bạc Phong Dực càng nghe cô ta nói càng cảm thấy nhức đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đừng có nói những lời nhảm nhí đó nữa, mau chóng thả vợ của tôi ra…
- Tôi không thả đấy, nhưng tôi sẽ cho anh hai lựa chọn
Sau đó cô ta lấy ra một con dao khác từ đằng sau lưng ném về phía Bạc Phong Dực, nhếch mép khiêu khích hắn.
- Nếu như anh muốn tôi thả cô ta ra thì với một điều kiện phải giết chết đứa nhỏ đó, còn nếu không thì tôi sẽ giết chết cô ta ngay lập tức…dù gì tôi biết bản thân sắp tiêu đời rồi nên tôi không ngại mà chết cùng với cô ta…
Trịnh Mạt nhìn hắn lắc đầu, dù có chết cô cũng sẽ bảo vệ con mình không để con gái gặp nguy hiểm, hắn do dự nhìn vợ và con gái mình tức giận khi cô ta dám đưa ra điều kiện với hắn.
- Tôi không có nhiều thời gian đâu, nếu như anh còn chần chừ thì Trịnh Mạt cô ta sẽ chết…áaaa
Không biết từ khi nào Bạc Khuynh Thành xuất hiện từ đằng sau và khống chế được cô ta, Trịnh Mạt nhân lúc sơ hở mạnh mẽ đẩy con dao trong tay cô ta ra, vừa định kéo xe đẩy con gái chạy đi không ngờ bị Lâm Gia Thư túm lấy tóc.
Bạc Phong Dực chạy đến dùng sức bẻ gãy tay cô khiến cho cô ta đau điếng buông ra, hắn kéo hai mẹ con cô đi về phía nơi an toàn.
Bạc Khuynh Thành và cảnh sát sớm đã chuẩn bị ở đằng sau chỉ cần cô ta sơ hở là có thể túm gọn luôn, cảnh sát thành công bắt giữ Lâm Gia Thư.
- Em không sao chứ? Có ổn không, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra vết thương nhé
- Thôi em không sao, chỉ là vết thương ngoài da không cần đến bệnh viện đâu
Hắn không quan tâm đến xung quanh mà hấp tấp lo lắng cho vợ của mình, và con gái của hắn chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro