Anh cũng không phải người mù
Trần Mạc Tranh
2024-07-23 13:03:03
"Ôn tiểu thư, ăn bữa sáng đi." Từ ngoài phòng nghỉ đi tới một người.
Vị nữ cảnh sát nhân dân ngày hôm qua lấy lời khai của Ôn Ngọc mang theo một túi bánh bao cùng sữa đậu nành cười hì hì đi tới: "Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?"
"Cảm ơn." Ôn Ngọc tiếp nhận túi lớn, cực kỳ muốn hỏi một chút cô ta, nếu cô ta ở trên ghế ngủ một đêm, có thể nghỉ ngơi được tổt hay không.
Nữ cảnh sát nhân dân thấy Ôn Ngọc cúi đầu không nói lời nào, có chút xấu hổ cười cười, khẩn trương đi ra ngoài.
"Xin chờ một chút." Ôn Ngọc bỗng nhiên gọi cô ta lại, do dự một chút, nhẹ giọng hỏi, "Xin hỏi tôi khi nào thì có thể đi?"
"Cái này..." Nữ cảnh sát nhân dân khó xử, ấp úng nói, "Cái này phải xem ý tứ của Tần tiên sinh. Dù sao cô phá hư chính là anh ta ... Nhà của anh ta."
Nói đến cái này, hiện tại đồn công an cảnh sát nhân dân đều đã lạnh người.
Sau khi Ôn Ngọc bị bắt bọn họ mới biết được, đến nhà của Tần Phong phá hoại đúng là bạn gái trước của anh ta!
Hơn nữa Ôn tiểu thư vừa đến đồn công an, bọn họ liền nhận mệnh lệnh" Không quan tâm" rồi. Cho nên, Ôn Ngọc mới bị lơ một buổi tối.
Ôn Ngọc nhìn bóng lưng nữ cảnh sát nhân dân rời đi, lại cúi đầu nhìn bánh bao trong tay, yên lặng thở dài.
"Mình còn chờ mong cái gì? Tần Phong hiện tại nhất định biết mình đã trở về, lại biết mình làm giơ cửa nhà anh ấy. Anh ấy thích sạch sẽ như thế, nhất định rất tức giận." Ôn Ngọc càng nghĩ càng ủ rũ.
"Muốn tìm Thi Thi cầu cứu hay không?" Ôn Ngọc một bên cắn bánh bao vừa nghĩ.
Dù sao cô cũng không thể tìm người trong nhà giúp đỡ, chẳng thế thì bị cha cô biết, cô nhất định phải chết!
Cả đêm không ăn cái gì, thật sự đói cực kỳ.
Ôn Ngọc một bên ăn bánh bao, vừa đi đến chỗ bên ngoài phòng nghỉ.
May mà bọn họ cũng không có hạn chế tự do của cô, chỉ cần không rời khỏi đồn công an, đi nơi nào đều được.
Ngay tại cô một chân mới vừa bước ra ngoài cửa thời điểm, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Tần tổng, ngài đã tới!"
"Khụ khụ..." Ôn Ngọc đang nuốt một miếng bánh bao mắc kẹt ở trong cổ họng, băng bó cổ ho khan mặt đều đã đỏ.
Ôn Ngọc cùng Tần Phong đều đã không nghĩ tới, hai người sau năm năm lần đầu tiên mặt đối mặt là lại dưới tình huống như vậy.
Anh bị đám người đi tới vây quanh. Cô đứng ở cửa phòng nghỉ, một bàn tay cần nửa cái bánh bao vịnh khung cửa, một bàn tay vỗ ngực liên tục nghĩ muốn đem miếng bánh bao mắc kẹt ở trong cổ họng kia nuốt xuống.
Động tác của anh nhanh nhẹn, cô ho đến nửa chết nửa sống.
Tần Phong sắc mặt đột nhiên lạnh, đứng tại chỗ mặt không chút thay đổi nhìn Ôn Ngọc.
Vị nữ cảnh sát nhân dân ngày hôm qua lấy lời khai của Ôn Ngọc mang theo một túi bánh bao cùng sữa đậu nành cười hì hì đi tới: "Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?"
"Cảm ơn." Ôn Ngọc tiếp nhận túi lớn, cực kỳ muốn hỏi một chút cô ta, nếu cô ta ở trên ghế ngủ một đêm, có thể nghỉ ngơi được tổt hay không.
Nữ cảnh sát nhân dân thấy Ôn Ngọc cúi đầu không nói lời nào, có chút xấu hổ cười cười, khẩn trương đi ra ngoài.
"Xin chờ một chút." Ôn Ngọc bỗng nhiên gọi cô ta lại, do dự một chút, nhẹ giọng hỏi, "Xin hỏi tôi khi nào thì có thể đi?"
"Cái này..." Nữ cảnh sát nhân dân khó xử, ấp úng nói, "Cái này phải xem ý tứ của Tần tiên sinh. Dù sao cô phá hư chính là anh ta ... Nhà của anh ta."
Nói đến cái này, hiện tại đồn công an cảnh sát nhân dân đều đã lạnh người.
Sau khi Ôn Ngọc bị bắt bọn họ mới biết được, đến nhà của Tần Phong phá hoại đúng là bạn gái trước của anh ta!
Hơn nữa Ôn tiểu thư vừa đến đồn công an, bọn họ liền nhận mệnh lệnh" Không quan tâm" rồi. Cho nên, Ôn Ngọc mới bị lơ một buổi tối.
Ôn Ngọc nhìn bóng lưng nữ cảnh sát nhân dân rời đi, lại cúi đầu nhìn bánh bao trong tay, yên lặng thở dài.
"Mình còn chờ mong cái gì? Tần Phong hiện tại nhất định biết mình đã trở về, lại biết mình làm giơ cửa nhà anh ấy. Anh ấy thích sạch sẽ như thế, nhất định rất tức giận." Ôn Ngọc càng nghĩ càng ủ rũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muốn tìm Thi Thi cầu cứu hay không?" Ôn Ngọc một bên cắn bánh bao vừa nghĩ.
Dù sao cô cũng không thể tìm người trong nhà giúp đỡ, chẳng thế thì bị cha cô biết, cô nhất định phải chết!
Cả đêm không ăn cái gì, thật sự đói cực kỳ.
Ôn Ngọc một bên ăn bánh bao, vừa đi đến chỗ bên ngoài phòng nghỉ.
May mà bọn họ cũng không có hạn chế tự do của cô, chỉ cần không rời khỏi đồn công an, đi nơi nào đều được.
Ngay tại cô một chân mới vừa bước ra ngoài cửa thời điểm, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Tần tổng, ngài đã tới!"
"Khụ khụ..." Ôn Ngọc đang nuốt một miếng bánh bao mắc kẹt ở trong cổ họng, băng bó cổ ho khan mặt đều đã đỏ.
Ôn Ngọc cùng Tần Phong đều đã không nghĩ tới, hai người sau năm năm lần đầu tiên mặt đối mặt là lại dưới tình huống như vậy.
Anh bị đám người đi tới vây quanh. Cô đứng ở cửa phòng nghỉ, một bàn tay cần nửa cái bánh bao vịnh khung cửa, một bàn tay vỗ ngực liên tục nghĩ muốn đem miếng bánh bao mắc kẹt ở trong cổ họng kia nuốt xuống.
Động tác của anh nhanh nhẹn, cô ho đến nửa chết nửa sống.
Tần Phong sắc mặt đột nhiên lạnh, đứng tại chỗ mặt không chút thay đổi nhìn Ôn Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro