Đi sai phương hướng biết không?
Trần Mạc Tranh
2024-07-23 13:03:03
Ý nghĩ đào hôn đương nhiên chỉ là nói đùa. Chỉ là Tô Thi Thi thật sự có chút không dám đi ra bên ngoài.
"Nếu như anh ấy thật sự dùng kiệu tám người khiêng đưa mình đi kết hôn thì làm sao bây giờ?" Tô Thi Thi sầu khổ nghĩ, đến lúc đó cô muốn đi hay không ?
Cô cũng không biết hôm nay mình có khác người hay không, nhưng chỉ là không muốn mang cái bụng lớn như vậy được người ta khiêng đi - - dạo phố!
Chỉ là thời điểm Bùi Dịch đang phụ giúp cô đi ra phòng khách, cô đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn đi toàn bộ lực chú ý.
"Này. . ."
"Cô dâu không thể nói chuyện!" Phương Ngọc Hoa vội vàng ngăn cô lại, nhỏ giọng nói, "Sau khi bái đường mới có thể nói, nhất định nhớ kỹ."
"Bà nội, này đều đã là thời đại nào rồi !" Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng châm chọc, đầu đau quá.
Cô nào biết đâu rằng, Phương Ngọc Hoa vì chiếu cố cô đã thay đổi rất nhiều quy củ, bằng không nhất định có thể dọa khóc cô.
Tô Thi Thi giương mắt nhìn phía trước, chỉ thấy đường hành lang đã trải lên thảm đỏ, hai bên dùng hoa Mân Côi làm thành cầu vòm, kéo dài đến cửa thang máy.
Cô ngồi ở trên xe lăn, được Bùi Dịch phụ giúp từ từ đi lên phía trước, mỗi nơi đi qua, mùi hoa xông vào mũi.
Trong thang máy cũng trang trí hoa tươi, ra khỏi thang máy, sảnh chính của khách sạn lại càng thành thế giới hoa hồng .
Nơi nơi đều là màu đỏ hạnh phúc, tượng trưng cho tình yêu hoa nở hừng hực khí thế.
Nếu nói hơn một ngàn bông hoa hồng đã là rung động, chỗ kia phải trên vạn đóa thậm chí là hơn mười, hơn 20 vạn đóa hoa hồng a!
Thời điểm Bùi Dịch phụ giúp Tô Thi Thi đi vào đại sảnh, đỉnh đầu bay lả tả hạ xuống mưa cánh hoa. Cánh hoa hồng màu đỏ rơi xuống, lướt nhẹ rơi xuống mặt đất, rơi vào trên đầu, trên người Tô Thi Thi, như muốn lạc vào trong lòng cô.
Tô Thi Thi gắt gao cắn môi, mới không để cho chính mình cảm động bật khóc.
Cô ngày hôm qua đi vào thời điểm, trong khách sạn lại vẫn còn bình thường . Trong một đêm, liền đẹp được tựa như ảo mộng.
Phù dâu cùng phù rể đã đứng thành hai đội, ở bên cạnh bọn họ, vẫn như cũ là vòm hoa hình cầu.
Này là một buổi hôn lễ cực kì đặc biệt.
Chú rể mặc đồ cưới màu đỏ, phụ giúp cô dâu ngồi ở trên xe lăn trùm khăn mũ phượng từng bước một hướng tới bên ngoài đi tới.
Thời gian giống như lập tức xuyên đến mấy trăm ngàn năm trước, trong cơn mưa cánh hoa hồng kia, lãng mạn khiến người lệ nóng doanh tròng.
Bọn họ quen biết cũng không có bao lâu thời gian, tính toán đâu ra đấy, vừa mới quen biết qua kỉ niệm một năm 52 ngày yêu nhau.
" 52, yêuem , kết hôn trong ngày kỉ niệm một năm yêu nhau, vừa lúc. Như vậy, chúng ta về sau có thể có một ngày kỷ niệm." Đây là lúc trước sau khi Bùi Dịch chọn định ngày nói với Tô Thi Thi
Quen biết mặc dù ngắn, nhưng bọn họ cũng đã cùng trải qua công việc bề bộn như vậy. Cùng khóc cùng cười, cùng huy hoàng cũng đã cùng nghèo túng.
"Cùng với anh, mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm." Tô Thi Thi lộ ra một nụ cười tươi tắn, ở trong lòng yên lặng nói.
Bên ngoài có một loạt phóng viên chụp ảnh, một đám cảm xúc đều đã cực kỳ kích động, nhưng chỉ có vỗ tay, ăn ý không có người nào tiếng động lớn nháo.
Tại phóng viên bên ngoài, là ba tầng bảo vệ đen kịt. Để chắc chắn không có người đến quấy rầy.
Bùi Dịch vì ngày này, quả thật đã chuẩn bị thật lâu thật lâu.
Thảm đỏ vẫn kéo dài đến bên ngoài khách sạn, Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn qua, nhìn đến cuối cùng của thảm đỏ dẫn đến chiếc ô tô Lincoln màu bạc nhà bọn họ, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
"Không tồi, không phải cỗ kiệu."
Bùi Dịch cúi đầu khi đó, tiện nhìn đến biểu tình của vợ yêu đại nhân nhà anh như trút được gánh nặng, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
"Không uổng công cùng bà nội tranh cãi, bằng không trở về phải quỳ ván giặt." Bùi Dịch yên lặng nghĩ .
Anh đương nhiên hẳn không nói cho Tô Thi Thi, đây là anh cùng bà nội căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình mới có được phúc lợi này. Dựa theo ý của lão tổ tông, là cần dùng kiệu lớn tám người khiêng!
"Ôm anh, thân thể thả lỏng." Bùi Dịch khom lưng, vẫn tay ôm vai cô, một cánh tay kia vươn đến hai chân phía dưới cô, thân thể trầm xuống ôm lấy cô hướng tới xe đi đến.
Tô Thi Thi núp ở trong lòng anh, cúi đầu lại có chút khó xử.
Được rồi, cô tới cùng là đại cô nương lên kiệu lần đầu, khó tránh khỏi thẹn thùng.
Phía sau, Ôn Ngọc cùng vài vị phù dâu đều đã lên xe, thật cẩn thận nâng vạt váy của Tô Thi Thi, chờ cô an ổn ngồi xuống, cả đám đều nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sóng vai ngồi, vụng trộm nhìn nhìn bên ngoài. Không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, không nghĩ tới vậy mà đến đây người nhiều như vậy.
Xôn xao một đám, như là đang tập hợp.
Cô đang nghĩ ngợi, trên tay thấy nặng, chỉ thấy Bùi Dịch hướng trong tay cô nhét một đĩa điểm tâm nhỏ.
Tô Thi Thi sắc mặt vui vẻ, hướng anh dựng thẳng cái ngón tay cái, bốc lên một khối bánh ngọt muốn ăn.
Nhưng cô còn không có nhét vào trong miệng, cửa xe đột nhiên bị mở ra rồi.
Tô Thi Thi còn không có phản ứng kịp, chỉ thấy Bùi tiên sinh tay mắt lanh lẹ túm lấy điểm tâm trong tay cô, có tật giật mình nhét vào trong tay Ôn Ngọc ngồi đối diện.
" Ta đi cùng một xe với các con ." Phương Ngọc Hoa đi vào, bà nội vừa nói vừa bò lên xe.
"Khụ khụ. . ." Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị nước miếng bị sặc, may mắn vừa rồi không ăn khối bánh ngọt kia, chẳng thế thì lúc này sợ là cũng bị nghẹn.
"Nha đầu con lại vẫn không vừa ý phải hay không?" Phương Ngọc Hoa oán trách trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, "Đừng cho là ta không biết, Bùi Dịch chuyện gì đều chiều con, ta phải nhìn các con."
Bà nói xong liếc mắt thấy trong tay Ôn Ngọc cầm đĩa điểm tâm, nói: "Thi Thi con ở trên đường cũng không thể ăn cái gì, Ngọc là nên bổ sung thể lực."
"Người vẫn lại là bà nội ruột của con sao?" Tô Thi Thi oán thầm, đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Bùi Dịch cho cô một cái biểu tình đau lòng, yên lặng quay đầu đi.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy càng đói bụng.
Ôn Ngọc các cô một đám cúi đầu, muốn cười lại không thể cười, kìm nén thật khổ cực.
Bên ngoài xe cưới chạy, người qua đường thấy được cái gì là đội xe sang trọng. Những thương hiệu xe có tiếng bây giờ gần như đều đã gặp được, phía trước phía sau, không nhiều không ít, vừa lúc là 52 chiếc.
Muốn nói không bắt mắt nhất, thực ra là xe hoa của Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch lúc này ngồi.
Cùng so sánh với những nhà giàu khác, vợ chồng họ Bùi quả thật rất kiêm tốn. Chỉ là những người bạn này mang xe đi đón dâu một chút cũng không khiêm tốn.
Trên đường nhàm chán, Tô Thi Thi ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ven đường chỉ cần đoàn xe của bọn họ đi qua, người qua đường vẫn luôn nghỉ chân quan sát, thật sự quá dễ thấy rồi.
"Ai, hi vọng những cái này phóng viên dưới ngòi bút lưu tình, đừng trắng trợn tuyên truyền bụng của mình" Tô Thi Thi khẽ vuốt bụng, cảm thấy được có chút thực xin lỗi bảo bảo trong bụng .
Thật đáng thương, còn chưa được sinh ra đã bị người ta lật qua lật lại nhắc tới.
"Có chỗ nào không thoải mái?" Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi xoa bụng, lập tức khẩn trương.
Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu, không dám lại quân nhân đào ngũ.
Trong nhà tố chất hay suy nghĩ ngoài bà nội cô ra, Bùi tiên sinh càng nhiều hơn!
May mà nhà bọn họ ở vùng ngoại thành, xe chạy thông thuận. Chỉ là, Tô Thi Thi liếc mắt thấy đến cảnh tượng bên ngoài, từ từ cau mày lại.
"Đợi một chút, phương hướng này có phải ngược đường rồi hay không? Nhà của chúng ta ở hướng Bắc, như thế nào đi hướng phía nam ?" Tô Thi Thi trừng mắt bên ngoài lại xác nhận.
Không sai, đi sai phương hướng rồi!
Người dẫn đầu đích thị là người nào, đi tìm ra đây cô bảo đảm không đánh chết hắn!
Nhưng khi quay đầu nhìn đến Bùi Dịch, phát hiện anh là cũng đã nhìn ra, vậy mà anh một chút đều đã không thèm để ý!
"Nếu như anh ấy thật sự dùng kiệu tám người khiêng đưa mình đi kết hôn thì làm sao bây giờ?" Tô Thi Thi sầu khổ nghĩ, đến lúc đó cô muốn đi hay không ?
Cô cũng không biết hôm nay mình có khác người hay không, nhưng chỉ là không muốn mang cái bụng lớn như vậy được người ta khiêng đi - - dạo phố!
Chỉ là thời điểm Bùi Dịch đang phụ giúp cô đi ra phòng khách, cô đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn đi toàn bộ lực chú ý.
"Này. . ."
"Cô dâu không thể nói chuyện!" Phương Ngọc Hoa vội vàng ngăn cô lại, nhỏ giọng nói, "Sau khi bái đường mới có thể nói, nhất định nhớ kỹ."
"Bà nội, này đều đã là thời đại nào rồi !" Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng châm chọc, đầu đau quá.
Cô nào biết đâu rằng, Phương Ngọc Hoa vì chiếu cố cô đã thay đổi rất nhiều quy củ, bằng không nhất định có thể dọa khóc cô.
Tô Thi Thi giương mắt nhìn phía trước, chỉ thấy đường hành lang đã trải lên thảm đỏ, hai bên dùng hoa Mân Côi làm thành cầu vòm, kéo dài đến cửa thang máy.
Cô ngồi ở trên xe lăn, được Bùi Dịch phụ giúp từ từ đi lên phía trước, mỗi nơi đi qua, mùi hoa xông vào mũi.
Trong thang máy cũng trang trí hoa tươi, ra khỏi thang máy, sảnh chính của khách sạn lại càng thành thế giới hoa hồng .
Nơi nơi đều là màu đỏ hạnh phúc, tượng trưng cho tình yêu hoa nở hừng hực khí thế.
Nếu nói hơn một ngàn bông hoa hồng đã là rung động, chỗ kia phải trên vạn đóa thậm chí là hơn mười, hơn 20 vạn đóa hoa hồng a!
Thời điểm Bùi Dịch phụ giúp Tô Thi Thi đi vào đại sảnh, đỉnh đầu bay lả tả hạ xuống mưa cánh hoa. Cánh hoa hồng màu đỏ rơi xuống, lướt nhẹ rơi xuống mặt đất, rơi vào trên đầu, trên người Tô Thi Thi, như muốn lạc vào trong lòng cô.
Tô Thi Thi gắt gao cắn môi, mới không để cho chính mình cảm động bật khóc.
Cô ngày hôm qua đi vào thời điểm, trong khách sạn lại vẫn còn bình thường . Trong một đêm, liền đẹp được tựa như ảo mộng.
Phù dâu cùng phù rể đã đứng thành hai đội, ở bên cạnh bọn họ, vẫn như cũ là vòm hoa hình cầu.
Này là một buổi hôn lễ cực kì đặc biệt.
Chú rể mặc đồ cưới màu đỏ, phụ giúp cô dâu ngồi ở trên xe lăn trùm khăn mũ phượng từng bước một hướng tới bên ngoài đi tới.
Thời gian giống như lập tức xuyên đến mấy trăm ngàn năm trước, trong cơn mưa cánh hoa hồng kia, lãng mạn khiến người lệ nóng doanh tròng.
Bọn họ quen biết cũng không có bao lâu thời gian, tính toán đâu ra đấy, vừa mới quen biết qua kỉ niệm một năm 52 ngày yêu nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" 52, yêuem , kết hôn trong ngày kỉ niệm một năm yêu nhau, vừa lúc. Như vậy, chúng ta về sau có thể có một ngày kỷ niệm." Đây là lúc trước sau khi Bùi Dịch chọn định ngày nói với Tô Thi Thi
Quen biết mặc dù ngắn, nhưng bọn họ cũng đã cùng trải qua công việc bề bộn như vậy. Cùng khóc cùng cười, cùng huy hoàng cũng đã cùng nghèo túng.
"Cùng với anh, mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm." Tô Thi Thi lộ ra một nụ cười tươi tắn, ở trong lòng yên lặng nói.
Bên ngoài có một loạt phóng viên chụp ảnh, một đám cảm xúc đều đã cực kỳ kích động, nhưng chỉ có vỗ tay, ăn ý không có người nào tiếng động lớn nháo.
Tại phóng viên bên ngoài, là ba tầng bảo vệ đen kịt. Để chắc chắn không có người đến quấy rầy.
Bùi Dịch vì ngày này, quả thật đã chuẩn bị thật lâu thật lâu.
Thảm đỏ vẫn kéo dài đến bên ngoài khách sạn, Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn qua, nhìn đến cuối cùng của thảm đỏ dẫn đến chiếc ô tô Lincoln màu bạc nhà bọn họ, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
"Không tồi, không phải cỗ kiệu."
Bùi Dịch cúi đầu khi đó, tiện nhìn đến biểu tình của vợ yêu đại nhân nhà anh như trút được gánh nặng, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
"Không uổng công cùng bà nội tranh cãi, bằng không trở về phải quỳ ván giặt." Bùi Dịch yên lặng nghĩ .
Anh đương nhiên hẳn không nói cho Tô Thi Thi, đây là anh cùng bà nội căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình mới có được phúc lợi này. Dựa theo ý của lão tổ tông, là cần dùng kiệu lớn tám người khiêng!
"Ôm anh, thân thể thả lỏng." Bùi Dịch khom lưng, vẫn tay ôm vai cô, một cánh tay kia vươn đến hai chân phía dưới cô, thân thể trầm xuống ôm lấy cô hướng tới xe đi đến.
Tô Thi Thi núp ở trong lòng anh, cúi đầu lại có chút khó xử.
Được rồi, cô tới cùng là đại cô nương lên kiệu lần đầu, khó tránh khỏi thẹn thùng.
Phía sau, Ôn Ngọc cùng vài vị phù dâu đều đã lên xe, thật cẩn thận nâng vạt váy của Tô Thi Thi, chờ cô an ổn ngồi xuống, cả đám đều nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sóng vai ngồi, vụng trộm nhìn nhìn bên ngoài. Không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, không nghĩ tới vậy mà đến đây người nhiều như vậy.
Xôn xao một đám, như là đang tập hợp.
Cô đang nghĩ ngợi, trên tay thấy nặng, chỉ thấy Bùi Dịch hướng trong tay cô nhét một đĩa điểm tâm nhỏ.
Tô Thi Thi sắc mặt vui vẻ, hướng anh dựng thẳng cái ngón tay cái, bốc lên một khối bánh ngọt muốn ăn.
Nhưng cô còn không có nhét vào trong miệng, cửa xe đột nhiên bị mở ra rồi.
Tô Thi Thi còn không có phản ứng kịp, chỉ thấy Bùi tiên sinh tay mắt lanh lẹ túm lấy điểm tâm trong tay cô, có tật giật mình nhét vào trong tay Ôn Ngọc ngồi đối diện.
" Ta đi cùng một xe với các con ." Phương Ngọc Hoa đi vào, bà nội vừa nói vừa bò lên xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khụ khụ. . ." Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị nước miếng bị sặc, may mắn vừa rồi không ăn khối bánh ngọt kia, chẳng thế thì lúc này sợ là cũng bị nghẹn.
"Nha đầu con lại vẫn không vừa ý phải hay không?" Phương Ngọc Hoa oán trách trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, "Đừng cho là ta không biết, Bùi Dịch chuyện gì đều chiều con, ta phải nhìn các con."
Bà nói xong liếc mắt thấy trong tay Ôn Ngọc cầm đĩa điểm tâm, nói: "Thi Thi con ở trên đường cũng không thể ăn cái gì, Ngọc là nên bổ sung thể lực."
"Người vẫn lại là bà nội ruột của con sao?" Tô Thi Thi oán thầm, đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Bùi Dịch cho cô một cái biểu tình đau lòng, yên lặng quay đầu đi.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy càng đói bụng.
Ôn Ngọc các cô một đám cúi đầu, muốn cười lại không thể cười, kìm nén thật khổ cực.
Bên ngoài xe cưới chạy, người qua đường thấy được cái gì là đội xe sang trọng. Những thương hiệu xe có tiếng bây giờ gần như đều đã gặp được, phía trước phía sau, không nhiều không ít, vừa lúc là 52 chiếc.
Muốn nói không bắt mắt nhất, thực ra là xe hoa của Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch lúc này ngồi.
Cùng so sánh với những nhà giàu khác, vợ chồng họ Bùi quả thật rất kiêm tốn. Chỉ là những người bạn này mang xe đi đón dâu một chút cũng không khiêm tốn.
Trên đường nhàm chán, Tô Thi Thi ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ven đường chỉ cần đoàn xe của bọn họ đi qua, người qua đường vẫn luôn nghỉ chân quan sát, thật sự quá dễ thấy rồi.
"Ai, hi vọng những cái này phóng viên dưới ngòi bút lưu tình, đừng trắng trợn tuyên truyền bụng của mình" Tô Thi Thi khẽ vuốt bụng, cảm thấy được có chút thực xin lỗi bảo bảo trong bụng .
Thật đáng thương, còn chưa được sinh ra đã bị người ta lật qua lật lại nhắc tới.
"Có chỗ nào không thoải mái?" Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi xoa bụng, lập tức khẩn trương.
Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu, không dám lại quân nhân đào ngũ.
Trong nhà tố chất hay suy nghĩ ngoài bà nội cô ra, Bùi tiên sinh càng nhiều hơn!
May mà nhà bọn họ ở vùng ngoại thành, xe chạy thông thuận. Chỉ là, Tô Thi Thi liếc mắt thấy đến cảnh tượng bên ngoài, từ từ cau mày lại.
"Đợi một chút, phương hướng này có phải ngược đường rồi hay không? Nhà của chúng ta ở hướng Bắc, như thế nào đi hướng phía nam ?" Tô Thi Thi trừng mắt bên ngoài lại xác nhận.
Không sai, đi sai phương hướng rồi!
Người dẫn đầu đích thị là người nào, đi tìm ra đây cô bảo đảm không đánh chết hắn!
Nhưng khi quay đầu nhìn đến Bùi Dịch, phát hiện anh là cũng đã nhìn ra, vậy mà anh một chút đều đã không thèm để ý!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro