Chú À Đừng Nên Thế

Điên rồi! Thật sự điên rồi

Trần Mạc Tranh

2024-07-23 13:03:03

“Anh hẳn không là muốn đánh bom Đoàn thị đi?” Tô Thi Thi giống như thấy quái vật một dạng nhìn Bùi Dịch.

Cô tuy cũng rất hận Đoàn gia, hận không thể làm cho Đoàn thị đóng cửa, nhưng làm như thế này là trái pháp luật không phải sao?

Mà còn Đoàn thị bên trong có nhiều công nhân như vậy, nếu lỡ quậy đến chết người, tội kia còn nặng hơn.

“Cái kia, nếu Đoàn thị đột nhiên đóng cửa, như vậy bên trong có hơn một ngàn công nhân sẽ thất nghiệp, như vậy đối bọn họ quá không công bằng rồi.”

Tô Thi Thi ruột gan rối loạn, chỉ nghĩ một lý do như vậy để biện hộ cho làng mình.

Bùi Dịch sửng sốt một phen, nhìn trong mắt cô đều là thương tiếc.

Cô gái nhỏ này, đến bây giờ vẫn còn đang suy nghĩ cho người khác.

Anh ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Bên trong không ai. Nếu Đoàn thị thật sự đóng cửa, tôi sẽ gíup những công nhân này an bài công việc mới thật tốt, yên tâm.”

Tô Thi Thi không nói nên lời, trong lòng tràn ngập cảm động.

Anh luôn luôn đem mọi chuyện an bài thỏa đángđược như vậy.

“Muốn bắt đầu rồi.” Bùi Dịch ý bảo cô nhìn phía trước.

Không biết sao nữa, Tô Thi Thi vậy mà khẩn trương lên rất nhiều.

Người này thần thần bí bí tới cùng là muốn làm cái gì?

Chỉ thấy cách không tới 50 thước ở bên trong tòa nhà của Đoàn thị, công nhân có mang theo nón bảo hộ từ trên xuống dưới bận rộn, trong tầng trệt không biết đang đặt cái gì.

Nhưng là 2 phút sau, bọn họ tập thể hướng tới dưới lầu chạy đi, như là rút lui khỏi Cao ốc.

Không tới một hồi, bên trong Cao ốc đã không có một bóng người.

Đột nhiên, Tô Thi Thi cảm giác bên tai nóng lên, Bùi Dịch bưng kín lỗ tai của cô.

“Không phải chứ?”

Tô Thi Thi tâm đột nhiên nhảy một phen, chẳng lẽ thật sự muốn đánh bom toàn nhà đó?

Nhưng là cao ốc của Đoàn thị ít nhất cao ba mấy bốn mươi mét, một hai quả bom nổ tung như vậy, hẳn không làm sập được nó đâu!

Đang nghĩ ngợi, phía trước truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, sau đó lại như là sấm rền nổ vang, âm thanh phát ra từ bên trong cao ốc bang bang tựa như thanh âm của pháo nổ.

Chỉ thấy vốn là một cao ốc bao phủ bởi lớp kính màu xanh đẹp đẽ, trong phút chốc xuất hiện rất nhiều vết rạn. Giống như là bên trong màn hình TV động tác từ từ được tua chậm, toàn bộ Cao ốc từ trên xuống dưới rạn nứt cả ra, trong khoảng khắc như lâu đài bằng cát, ầm ầm đổ xuống.

“Ầm ầm, rầm rầm...”

Có tiếng thủy tinh cùng đất đá rơi xuống đất, nghe giống như là cửa sổ kính bị đánh nát một dạng.

Tô Thi Thi mi mắt mạnh trợn to, tròng mắt nhìn đến muốn rớt ra ngoài rồi.

Cô đang nhìn thấy được cái gì vậy?Cô vậy mà nhìn thấy một tòa Cao ốc đang đứng hiên ngang, trong phút chốc biến thành một đống mảnh nhỏ.

Phía trước tầm mắt lập tức thoáng đãng lên rất nhiều, tòa cao ốc hơn ba mươi mấy mét cao khổng lồ chớp mắt đã thành một đống phế liệu trên mặt đất.

“Này... Cái này...”

Tô Thi Thi há hốc mồm, cái mũi bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều, vẫn đỏ rực, giống hệt mấy chú hề mũi đõ trong gánh xiếc.

Cô lúng ta lúng túng quay đầu, bỗng nhiên vươn hai tay ra, giữ chặt hai má của Bùi Dịch, gần như là thét chói tai: “Anh vậy mà thật sự làm cho nó nổ tung rồi! Cứ như vậy nổ tung rồi!”

Điên rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bùi Dịch ánh mắt lóe sáng, mặt khoảnh khắc liền đen, cô hôm nay dám làm vậy với anh sao?

“Buông tay.” Mặt anh liền trầm xuống nói.

Tô Thi Thi ra sức bóp chặt má anh thêm một cái rồi mới buông tay ra, một cái vẻ vỗ ngực: “Tôi chịu không nổi rồi. Anh quả là người điên mà, quả thực quá khủng bố rồi!”

Cái tòa cao ốc kia là một tòa nhà xây dựng theo công nghệ cao, Đoàn thị mới xây vẫn còn không đến hai năm, liền như vậy bị cái người đàn ông khủng bố này cho nổ tung rồi!

Nhưng lúc cô nhìn đống phế liệudưới mặt đất kia, tự dưng muốn cười!

Đây chính là cao ốc của Đoàn thị, là đại bản doanh của cha con Đoàn gia kia. Bọn họ trong luôn lấy nó làm chiến tích để khoe khoang, cứ như vậy bị hủy rồi!

Mặc dù cô hả lòng hả dạ nhưng còn có chuyện khác quan trọng hơn?

Ngay lập tức, cô nghĩ đến một cái vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

Cô khóc không ra nước mắt nhìn Bùi Dịch: “Chuyện này sẽ phả bồi thường bao nhiêu tiền đây?”

Tuy cô suy đoán Bùi Dịch là có rất nhiều tiền, nhưng là, cô chỉ nghĩ đến liền đau lòng!

Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, cô gái nhỏ này đây là đang lo lắng cho anh sao?

Anh cực kỳ nghiêm túc nói: “Phá bỏ và dời đi nơi khác là chỉ thị của Đoàn gia bọn họ với đối tác của mình, cùng tôi có liên quan gì?”

Tô Thi Thi sửng sốt, mi mắt nheo lại, lộ ra một cái nụ cười quỷ dị: “Nói, anh đã làm cái gì?”

“Tôi bất quá là làm cho bọn họ tưởng Đoàn gia cần phá bỏ và dời đi nơi khác mà thôi.”

Mà thôi...

Tô Thi Thi run run một phen, khóe miệng cong lên nói: “Anh quá âm hiểm, quá khủng bố rồi!”

Anh chỉ bâng quơ một câu liền trực tiếp hủy đi cao ốc của Đoàn gia. Nếu để cho cha con Đoàn gia biết bị công ty có giao hảo với chính mình hủy đi công ty của bọn họ, không tức hộc máu mới là lạ!

“Không tổn hao hay tổn thất gì “ Bùi Dịch nhìn chằm chằm đống phế liệu ở dưới chân kia, nhàn nhạt nói, “Cực kỳ hoàn mỹ.”

Xây dựng cao ốc bằng kỹ thuật cao cũng thật tiện lợi, dỡ bỏ một cao ốc cũng không cần hao tốn sức lực gì.

Tô Thi Thi khóe miệng co rút, vui vẻ lên rất nhiều. Bị anh làm cho kích động như vậy, chuyện bà ngoại cô qua đời làm cô đau lòng cũng giảm đi rất nhiều.Bùi Dịch nói thật không sai, sau khi xem xong màn kịch hay này cô đã thấy tâm tình sảng khoái vô cùng!

“Anh làm sao làm cho bọn họ nghĩ rằng Đoàn thị muốn phá gỡ cao óc này?” Tô Thi Thi đuổi theo hướng cửa thang lầu đi đến ben cạnh Bùi Dịch hỏi.

Bùi Dịch quay đầu nhìn nhìn cô, trong mắt ý tứ hàm xúc không rõ: “EM cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho em biết.”

“Nằm mơ!”

Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh, vượt qua anh thẳng tắp địa hướng cửa thang lầu đi đến.

Chỉ là chân vừa bước vào bậc thang, trên mặt cô tươi cười vừa thu lại, trở nên vô tận bi thương.

Cô biết Bùi Dịch muốn để cho cô vui vẻ, đúng là bà ngoại cô hài cốt còn chưa lạnh, cô sao lại có thể vui vẻ được chứ.

Cô âm thầm xiết chặt quả đấm. Bùi Dịch đã giúp cô xả bớt cơn giận, những thứ khác nên để chính cô tự mình giành lại mới được. Việc cấp bách trước mắt là đem bà ngoại cô mang về Dương thành.

“Thi Thi, mang bà ngoại con trở về Dương thành đi, bà ấy không thích ở Bắc Kinh này.” Đây là vừa rồi bà nội nói với cô.

Tô Thi Thi nhớ đi nhớ lại, nước mắt lại không ngừng rơi ra.

Đi theo phía sau lưng cô, Bùi Dịch thả chậm cước bộ, đáy mắt thương tiếc không chút nào che dấu được, nhưng lập tức quét xuống tia hung tợn chớp lóe rồi biến mất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chuyện của bà ngoại Tô Thi Thi, là do anh quá sơ suất rồi.

Cùng lúc đó, ở lầu 7 trong phòng bệnh Đoàn Kế Hùng chính là bởi vì có được giấy tờ của mảnh đất thành đông kia mà cực kỳ cao hứng, đột nhiên Đoàn Hòa Dự vội vã chạy vào

“Lão gia, người mau nhìn ra bên ngoài,Đoàn thị chúng ta đã xảy ra chuyện rồi!”

“Đoàn thị có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Đoàn Kế Hùng sắc mặt trầm xuống, ông ta vừa mới lấy được giấy tờ đất, mới vui mừng không bao lâu, người nầy lại vào đây trêu chọc ông ta mất hứng.

“Người mau nhìn ra bên ngoài, cao ốc Đoàn thị chúng ta bị người ta đánh bom cho nổ sập rồi!”

Đoàn Hòa Dự gấp đến độ ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều vứt sạch, bước nhanh đi tới, giữ chặt Đoàn Kế Hùng lôi ông ta hướng bên cửa sổ đi tới.

Cửa sổ phòng bệnh này đối diện là cao ốc của Đoàn thị, hôm qua ông ta còn đứng đó chỉ vào cao ốc nói, trong vòng hai năm muốn mua hết mảnh đất chung quanh mua hết, biến nơi đây thành một thành phố nhỏ của riêng Đoàn gia ông ta

Nhưng là hiện tại - -

Đoàn Kế Hùng đi đến cửa sổ vừa thấy, liếc mắt một cái là trống không thoáng đãng, trước kia ánh mặt trời bị ngăn trở bởi cao ốc của Đoàn thị bây giờ đang chiếu thẳng vào mặt ông ta đến chói mắt.

“Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Công ty?”

Đoàn Kế Hùng xoa nhẹ mi mắt, không thể tin trừng mắt nhìn về phía trước.

Đây là gặp quỷ sao?

“Dưới kia... Phía dưới...”

Đoàn Hòa Dự sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ chỉ phía dưới.

Đoàn Kế Hùng đến cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn đến trên đất thủy tinh bột phấn cùng vật liệu bể tan tàn thành từng khối, ông ta chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, thân thể mềm nhũng liền ngã xuống.

“Lão gia!”

Đoàn Hòa Dự vội vàng đỡ lấy ông ta, la lớn: “Bác sĩ! Y tá!”

Bên trong nhà xác, Tô Thi Thi bọn họ chính là đang đem bà ngoại tạm thời thu xếp ởn thỏa, liền nghe thư ký của Bùi Dịch đã đi tới, báo cáo tình huống mới.

“Trúng gió rồi hả?”

Tô Thi Thi nhíu mày, trong lòng nói không nên cái cảm xúc gì.

Thư ký Vương lập tức gật đầu: “Đoạn lão tiên sinh còn đang trong phòng cấp cứu, bất quá nghe bác sĩ nói chỉ là trúng gió rất nhẹ, nghỉ ngơi vài bữa nửa tháng thì không sao rồi.”

“A....”

Tô Thi Thi nhàn nhạt nói một tiếng, không có vui sướng khi người gặp họa, cũng không có đau lòng khi người thân bệnh tật.

Nếu ông ta mới như vậy đã chết đi, vậy có phải lợi cho ông ta quáhay không?

“Đi đem Đoàn tiên sinh cứu tỉnh, để cho ông ta đi chăm sóc cha mình.” Bùi Dịch lạnh giọng nói.

Để cho Đoàn Chấn Ba đi chăm sóc cha mình? Tô Thi Thi trong mắt hiện lên quét xuống hứng thú.

Vốn dĩ con trai đi chăm sóc cha mình là không gì bất bình thường, đúng là cô sao lại cảm thấy được Bùi Dịch làm như vậy có mục đích khác nha?

Cô đột nhiên phản ứng kịp, chỉ vào Bùi Dịch hỏi: “Cao ốc Đoàn thị bị nổ tung, cùng Đoàn Chấn Ba có quan hệ?”

Bùi Dịch hướng cô lộ ra một nụ cười tươi tắn, đưa tay vuốt vuốt ótc cô: “Thông minh.”

Nếu thiếu sự tham dự của Đoàn Chấn Ba, màn kịch này diễn lâu như vậy không phải giảm rất nhiều đặc sắc sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0