Chú À Đừng Nên Thế

Đoạn tuyệt quan hệ

Trần Mạc Tranh

2024-07-23 13:03:03

“Là Đoàn tổng giám xúi dục tôi làm, tôi có đoạn ghi âm nói chuyện cùng cô ta, tôi có chứng cớ!” Khúc Hồng Mai không muốn suy nghĩ nhiều nữa, lúc này chỉ có thể kéo một người chịu tội thay mình.

Bây giờ đống vật liệu kia không rõ tung tích, lại bị mang tội danh trộm cướp, cô ta nửa đời sau tiêu chắc rồi!

“Cô đừng ngậm máu phun người, chuyện này làm sao có khả năng cùng Đoàn tổng giám có quan hệ?” Đổng Tiêu Tiêu đột nhiên đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn Khúc Hồng Mai. Thừa dịp mọi người không chú ý liền hướng Tô Thi Thi liếc mắt ra hiệu.

Tô Thi Thi tức cười, chuyện lần này cũng thật là chơi không nhỏ rồi

“Tôi... Tôi có chứng cứ cùng cô ta trò chuyện...”

“Ai biết những cái chứng cớ này có phải là thật hay không. Chúng tôi là chính tai nghe được Thi Thi cảm tạ cô thay cô ấy tìm tư liệu về Xây dựng Minh Đỉnh, mà còn trước cũng là cô chủ động nói muốn đi hỗ trợ. Mọi người nói đúng không?” Đổng Tiêu Tiêu nói xong quay đầu hỏi cái đồng nghiệp khác.

Các đồng nghiệp lập tức gật đầu, nhao nhao bày tỏ chính mình đều đã nghe được.

Khúc Hồng Mai mặt trắng y hệt tờ giấy luôn rồi, thân thể run run, hết đường chối cãi.

Khó trách trước đó Tô Thi Thi cố ý nói ra chuyện tìm tài liệu. Mà cô ta lúc ấy chỉ là nói ra một câu muốn đi giúp cô, Tô Thi Thi vậy mà lập tức liền đồng ý.

Cô ta từ đầu đã sớm tự đào một cái hố để cho chính mình nhảy, đúng là hiện tại cô ta nói ra còn có người sẽ tin sao?

Những người này rõ ràng đều là đứng về phía Tô Thi Thi.

“Những cái tài liệu này đều là Đoàn tổng giám tìm, tôi có chứng cứ cô ta gửi bưu kiện đến cho tôi!” Khúc Hồng Mai nói bất chấp.

Hiện tại cô ta làm sao quản được nhiều như vậy, chỉ hy vọng đem toàn bộ trách nhiệm đều đã đổ lên trên người Đoàn Ngọc Tường.

Nơi xa, nghe được bên trong bộ phận thiết kế gặp chuyện không may Đoàn Ngọc Tường đang muốn tới tìm hiểu tình huống, liền nghe được Khúc Hồng Mai đem toàn bộ mọi chuyện đều đã đổ lên trên người mình, tức giận đến thiếu chút nữa phát điên rồi.

“Cô nói bậy cái gì đó?” Đoàn Ngọc Tường lao ra, hận không thể vung tay đánh cho người phụ nữ chết tiệt này một cái tát.

“Đoàn tổng giám cô mau đến cứu tôi, chúng ta là đứng trên cùng một chiếc thuyền, cô cũng không thể mặc kệ tôi.” Khúc Hồng Mai nhìn thấy Đoàn Ngọc Tường liền giống như người chết đuối tóm được phao cứu sinh, khóc chạy đến trước mặt cô ta ôm lấy chân của cô ta.

Như vậy thật giống như là đang đống truyền hình vậy.

Mọi người thấy được chẳng buồn nhìn tiếp, bộ phim này thật sự là quá khó coi rồi.

Đoàn Ngọc Tường sắc mặt đỏ lên thành màu gan heo, một cái vẻ muốn lấy chân mình ra.

Đúng là bà điên này khí lực sao lớn như vậy, cô ta hoàn toàn động không được, lại cũng không thể đánh, xấu hổ hận không thể tìm cái động chui vào.“Cô đứng lên cho tôi!” Đoàn Ngọc Tường hạ giọng nói.

“Tôi không đứng dậy, cô nhất định phải cứu tôi. Trong nhà tôi còn có cha mẹ em trai em gái cần phải nuôi, cả nhà đều dựa vào tôi, tôi không thể xảy ra chuyện.” Khúc Hồng Mai vừa khóc vừa nói.

Đồ trang điểm rẻ tiền bị nước mắt xâm nhập, rất nhanh liền đem mặt cô ta làm cho loang lỗ thành đủ mọi màu sắc, nhìn qua đáng sợ lại thương cảm.

Tô Thi Thi yên lặng quay đầu, trong lòng một chỗ nào đó giống như bị ai đâm đau một cái.

Thương cảm cho con người đáng hận này, nhìn đến Khúc Hồng Mai thành ra cái dạng này, cô đột nhiên cảm thấy được có chút bi ai.

“Cô lúc này cũng không thể mềm lòng.” Đổng Tiêu Tiêu lặng lẽ đi đến bên cạnh Tô Thi Thi, kéo kéo tay áo của cô, “Nên cho cô ta một bài học thích đáng. Chuyện này, cô cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, yên lặng gật gật đầu: “Tôi biết.”

Hiện tại cho dù là cô nghĩ muốn giúp cũng không giúp được rồi. Cô tin tưởng Bùi Dịch bên kia cũng sớm đã chuẩn bị tốt toàn bộ, liền chờ Đoàn Ngọc Tường cùng Khúc Hồng Mai nhảy vào nữa thôi.

“Đoàn tiểu thư, xin hỏi lời Khúc tiểu thư nói có phải sự thật hay không?” Cảnh sát lúc càng đau đầu thêm rồi, chuyện này tại sao càng lúc càng liên lụy nhiều người thế này.

Ai chẳng biết vị này chính là đại tiểu thư Đoàn gia? Bọn họ muốn dẫn cô ta đi còn phải suy nghĩ một chút.

Đoàn Ngọc Tường mày nhíu lại cực kỳ căng thẳng. Chân của cô ta còn bị Khúc Hồng Mai ôm, xấu hổ muốn chết đi được.

“Tôi có chứng cớ cô ta hãm hại Tô tiểu thư, lần trước chuyện vật liệu...”

“Tôi sẽ theo các vị đi đến sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.” Đoàn Ngọc Tường vội vàng cắt ngang lời Khúc Hồng Mai nói

Nếu để cho cô ta đem chuyện trước bọn họ giành lấy phần vật liệu cách âm của Tô Thi Thi nói ra, hậu quả sợ là muốn tưởng tượng cũng không tưởng nổi.

Chuyện đó phát sinh gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, đến lúc đó bị lão gia biết mọi chuyện là do bọn họ làm, hậu quả tuyệt đối không phải cô ta có thể gánh nổi.

Cô ta nào biết rằng Đoàn Kế Hùng đã sớm biết toàn bộ mọi chuyện.

“Cô ta đã thừa nhận, mọi chuyện đều là do cô ta làm, các người mau bắt lấy cô ta đi. Thật sự chuyện này không liên quan đến tôi!” Khúc Hồng Mai thấy Đoàn Ngọc Tường nói như vậy, vội vàng từ trên mặt đất bò lên, khóc nói.

Đoàn Ngọc Tường hung tợn lườm cô ta một cái.

Đoàn Ngọc Tường cảm thấy mình thật sự là mắt bị mù rồi, mới có thể cùng cô gái này hợp tác! Cô ta sớm hay muộn cũng sẽ đem chuyện hôm nay toàn bộ trả lại đủ.

“Vậy thì mời Đoàn tiểu thư đến cục cảnh sát hiệp trợ điều tra đi.” Cảnh sát khách khí nói.

Đoàn Ngọc Tường gật đầu, lúc xoay người quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, trong mắt hận ý chớp lóe rồi biến mất.Tô Thi Thi trên mặt vẫn như cũ treo một nụ cười nhàn nhạt, hướng về phía cô ta khách khách khí khí nói: “Đại tiểu thư không cần lo lắng, lão gia hẳn sẽ không cho cô gặp phải chuyện không may”.

“Cô...” Đoàn Ngọc Tường sắp giận ngất rồi.

Cô ta gần đây gây chuyện đã đủ nhiều, nếu còn để cho ông nội biết chuyện này...

“Tô tiểu thư, không cần cô bận lòng quan tâm.” Đoàn Ngọc Tường nghiến răng nghiến lợi nói, xoay người đi theo cảnh sát.

Lúc cảnh sát vừa đi khỏi, Tô Thi Thi vội vàng chạy về văn phòng lấy điện thoại gọi cho Bùi Dịch.

“Chuyện này có phải hay không quậy có phần quá đáng rồi hả?” Tô Thi Thi hỏi.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lành lạnh: “Tô tiểu thư, cô cũng biết quá đáng rồi hả?”

“A?” Tô Thi Thi sửng sốt hai giây, bốp một phen cúp điện thoại.

A! Cô vậy mà gọi lộn đến số của Hỗ điên khùng!

Tô Thi Thi muốn khóc luôn rồi, không tồi vừa rồi chưa nói ra chuyện của anh ta, bằng không...

Tô Thi Thi yên lặng suy nghĩ sắc mặt Bùi Dịch một lần, phỏng chừng cái người đàn ông lòng dạ xấu xa kia sẽ không tha cho cô, ngược cô đến chết mất!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu bên kia điện thoại, Hỗ Sĩ Minh đem di động mới vừa mua bốp một phen ném ở trên mặt đất, sắc mặt đen y hệt đáy nồi một dạng.

“Tô Thi Thi, các người có gan lắm!”

Cái người phụ nữ chết tiệt này vậy mà liên tiếp ngắt ngang lời của anh ta không cho nói, lại còn gọi đến mắng anh ta làm việc làm quá đáng!

“Tôi quá đáng?” Hỗ Sĩ Minh cắn răng, “Các người đẩy trách nhiệm cho những người khác, vậy mà lại vẫn mắng tôi quá đáng!”

Anh ta không cần những cái vật liệu này, càng không cần tiền bạc. Anh để ý chính là mặt mũi.

Chuyện này nếu là truyền ra ngoài, mặt mũi của anh ta, mặt mũi của Xây dựng Minh Đỉnh biết đặt chỗ nào đây!

Anh ta cho tới bây giờ liền không tức giận đến như thế. Hôm nay xem như được lĩnh giáo qua, hai người kia tuyệt đối là trời sinh một cặp, mưu hại người hoàn toàn đều không cần tập luyện trước!

Bên cạnh, vị trợ lý mặt sắp khóc đứng ở một bên run cầm cập.

Từ khi anh ta đến báo cáo nói cảnh sát đem Đoàn Ngọc Tường đi rồi, sắc mặt phó tổng liền trở nên phi thường đáng sợ.

“Còn chưa cút?” Hỗ Sĩ Minh thấy trợ lý lại vẫn đứng ở một bên ngây ngốc, tức giận đến quơ lấy văn kiện trên bàn liền ném qua đi chỗ anh ta.

Trợ lý như là như được đại xá, co cẳng chạy.

“Muốn là to chuyện phải không?” Hỗ Sĩ Minh ầm một quyền nện ở trên bàn làm việc.

Anh ta đương nhiên biết tâm tư của Bùi Dịch, không phải là muốn để cho anh ta cùng Đoàn gia mâu thuẫn sao?

“Xem ra anh sớm liền biết thân phận của tôi rồi.” Hỗ Sĩ Minh trong mắt hiện lên quét xuống nguy hiểm, “Nếu đã nóng vội như vậy, tôi liền trước tiên giúp anh chơi một chút!”

Anh ta vốn định qua một thời gian nữa mới bắt đầu, nếu hiện tại Bùi Dịch đều đã khiêu khích đến cửa nhà như vậy, anh ta đương nhiên hẳn không lùi bước!

Đoàn gia, nghe được tin tức Đoàn Kế Hùng tức giận đến nỗi thiếu chút nữa lại tiến vào bệnh viện.

“Đồ ăn hại! Mày dạy dỗ con gái như vậy sao?” Đoàn Kế Hùng chỉ vào Đoàn Chấn Ba mắng, “Đoàn gia tao không có loại con cháu ngu ngốc này, mày lập tức cùng nó đoạn tuyệt quan hệ, chuyện này người nào cũng không được nhúng tay vào!”

Vâng ạ Đoàn Chấn Ba xoa mồ hôi lạnh, trong lòng hận tới cực điểm.

Cái con nha đầu chết tiệt kia, vậy mà lại làm cho ông ta gặp phải rắc rối lớn như thế!

Lão già bất tử của Hỗ gia lâu nay không thấy mặt lần này lại trực tiếp hỏi chuyện này, khó trách cha ông ta tức giận đến như vậy.

Bên trong cục cảnh sát, Đoàn Ngọc Tường nghe được luật sư nói Đoàn gia vậy mà để cho chính cô ta tự giải quyết, tức giận đến nỗi máu huyết toàn thân đều muốn sôi trào, thiếu chút nữa chết trẻ vì trúng gió rồi.

“Được, các người cũng quá tuyệt tình rồi! Thấy chết mà không cứu chính là truyền thống của Đoàn gia các người, tôi tự cứu mình, tự cứu là được rồi không phải sao?”

Cô ta khóc cùng luật sư nói: “Cái phần vật liệu kia bao nhiêu tiền, tôi bồi thường!”

Luật sư vẻ mặt đau khổ nói: “Đoàn đại tiểu thư, hiện tại không phải là vấn đề tiền bạc, mà là chuyện này là phạm tội, là cần chịu trách nhiệm pháp luật!”

Sau khi ngủ mười mấy tiếng tỉnh táo được tí rồi

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0