Gặp mặt tình địch
Trần Mạc Tranh
2024-07-23 13:03:03
Trong nhà trọ một buổi sáng tinh mơ liền náo nhiệt hẳn lên.
Ôn Ngọc quỳ rạp trên mặt đất, xốc lên thảm còn chưa đủ, hận không thể đem sàn nhà đều đã cạy mở.
Tần Phong thật sự nhìn không nổi bộ dạng ngu xuẩn kia của cô nữa, tiến lên giữ chặt tay cô, kéo cô dậy: "Em cho là bọn nhỏ là giấy, có thể trốn dưới thảm sao?"
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Ôn Ngọc cuống vô cùng.
Hai đứa nhỏ đang êm đẹp sao lại không thấy nữa a!
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tối hôm qua cô đem cửa sổ khóa được nghiêm nghiêm thật thật, bọn nhỏ từ đầu không có khả năng mở ra ngoài.
Cô nhìn đến cửa phòng, cũng đóng chặt, không có dấu vết từng mở ra.
"Anh không phải nói anh nằm trên giường trông chừng à? Vậy bây giờ hai đứa nhỏ như thế nào không thấy nữa!" Ôn Ngọc đỏ mắt vành mắt nhìn Tần Phong, vừa nóng vừa giận.
Tần Phong vừa nghe, mặt liền sa sầm đến nơi: "Em đang trách tôi?"
Ôn Ngọc bị anh trừng mắt, sợ tới mức vội vàng cúi đầu, nho nhỏ nói thầm: "Anh quên tối hôm qua là như thế nào mắng em à? Đến đứa bé đều đã trông không được "
Tần Phong bị cô nói làm cho nghẹn họng một câu đều đã nói không nên lời.
"Nhóc con thối, đừng để ta tìm được con!" Tần Phong nghiến răng, đi ra cửa.
Bùi Nặc chưa được ba tuổi khẳng định không có lá gan chạy loạn kia, chuyện này vừa thấy liền biết là tiểu tử Bùi Ngôn kia giở trò quỷ!
Anh không giống Ôn Ngọc chỉ ở trên mạng tiếp xúc qua hai đứa nhỏ này, anh đúng là luôn luôn bị vợ chồng Bùi thị triệu hoán qua chỗ họ xem chừng hai nhóc con này, đối với Bùi Ngôn nghịch ngợm năng lực gây sự gì đó là thấu hiểu rất rõ.
Bởi thế, anh mới vừa đi ra phòng ngủ không vài bước, liền nghe đến trong phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng cười của trẻ con.
"Ngu ngốc, lại đây." Tần Phong xoay người, hướng tới Ôn Ngọc đang khiếp sợ ở trong phòng vẫy tay.
Ôn Ngọc cho rằng anh muốn phát hỏa, sợ hãi lui về sau một bước.
Tần Phong mi lập tức liền vặn lại, hung ác lườm cô một. Ôn Ngọc sợ tới mức vội vàng đi về phía trước, ngoan ngoãn đứng đến cạnh anh.
Tần Phong giữ chặt tay cô liền đi đến cầu thang. Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, nhưng nhìn đến anh sắc mặt đáng sợ, cứ thế không dám tránh thoát.
"Ngôn Ngôn?" Đi tới không được vài bước, Ôn Ngọc nghe được tiếng cười trẻ con, kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) đến thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên, quơ quơ tay Tần Phong, "Bọn nhỏ ở phía dưới!"
"Đáng chết!" Tần Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng dời đi mắt, không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của cô.
Đàn ông buổi sáng vốn là đặc biệt mẫn cảm, người phụ nữ này vậy mà còn dám hướng anh cười như vậy!
"Đợi lát nữa không được nói lung tung ." Tần Phong dặn dò một câu, liền lôi kéo cô đi xuống dưới lầu.
"Thi Thi?" Ôn Ngọc từ cầu thang đi xuống, rõ ràng nhìn đến Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lúc này vừa mừng vừa sợ.
Bọn họ vào bằng cách nào?
Còn đi không tới vài bước, cô đột nhiên thoáng nhìn một chỗ khác ở sô pha lại vẫn còn một cô gái đang ngồi.
Cô gái kia ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mặc bộ quần áo thời trang mới nhất mùa xuân này, cả người đẹp giống như là người mẫu quảng cáo trên áp-phích đi ra tới một dạng.
"Lý Hinh Nhi..." Ôn Ngọc mím môi, trong lòng bàn tay căng thẳng.
Cô gái này chính là hôm trước cùng Tần Phong cùng nhau đi ra sân bay người kia!
Cô theo bản năng liền muốn nhìn Tần Phong, nhưng đầu đi chuyểm được một nửa lại cường bạo ngừng lại, trong mắt ảm đạm chớp lóe rồi biến mất.
"Bọn họ thật sự đang quen nhau sao?" Ôn Ngọc cúi đầu, trong lòng đều là chua sót.
Bên cạnh cô, Tần Phong mặt đang nhìn đến Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch thời điểm, đã đen vài phần. Đang nhìn đến Lý Hinh Nhi thời điểm, sắc mặt đã có thể dùng đáng sợ để hình dung rồi.
Anh mặt không đổi sắc đánh giá một phen Ôn Ngọc, nhìn thấy cô gái nhỏ kia vẻ mặt ủy khuất, lòmg nhíu lại một phen, nhưng cũng không có giải thích cái gì, tiếp tục lôi kéo cô hướng đến mấy bậc thang sau cùng.
Lúc hai người đi đến tầng trệt thời điểm, Tần Phong bỗng nhiên buông lỏng tay Ôn Ngọc ra, hướng tới phòng khách đi đến.
Ôn Ngọc thất thần ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy chính mình trong phút chốc mất đi cái gì một dạng.
"Ngọc, lại đây." Tô Thi Thi đúng là từ đầu liền chú ý vẻ mặt của hai người bọn họ, thấy Ôn Ngọc thất thần tại chỗ, khẩn trương hướng cô vẫy tay.
"Thi Thi." Ôn Ngọc bài trừ một nụ cười tươi tắn, hướng tới Tô Thi thi đi qua.
"Tần tổng." Sô pha bên này, Lý Hinh Nhi nhìn thấy Tần Phong tiện đứng lên, thẹn thùng vô cùng nhìn anh, trong mắt ái mộ chi tình không chút nào che dấu.
Tầm mắt của cô ta lườm qua chỗ Ôn Ngọc đang ở phía sau đi theo kịp khi đó, sửng sốt một phen, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, trực tiếp coi như không có Ôn Ngọc.
Tần Phong đem biểu cảm của cô ta thu vào trong mắt, khóe mắt dư quang lườm đến Ôn Ngọc phía sau, đem phiền não nén trở về, đối với Lý Hinh Nhi nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi: "Lý tiểu thư quang lâm hàn xá, thất lễ rồi."
"Không có." Lý Hinh Nhi thụ sủng nhược kinh, nhìn thoáng qua Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, thật cẩn thận giải thích nói, "Tôi vừa rồi tại cửa gặp được Bùi tiên sinh cùng Bùi phu nhân, là bọn họ... Mang tôi vào."
Tần Phong mắt híp lại như dao găm vèo một phen bắn về phía hai người Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, hận không thể đem hai kẻ đáng ghét này đuổi đi.
Tô Thi Thi trả lại cho anh một cái ánh mắt khiêu khích, vươn tay kéo qua Ôn Ngọc đến gần, bắt đầu tán gẫu: "Tối hôm qua ngủ như thế nào, có ngon không? Hai tiểu quỷ này không làm cho các người thêm phiền chứ?"
"Chúng con cực kỳ ngoan, mới không có làm cho mẹ nuôi thêm phiền toái. Mẹ nuôi cha nuôi sớm an." Bùi Ngôn đang cắn một quả táo, hướng tới Ôn Ngọc nhào qua, ngọt ngào ngây thơ nói.
"Nặc Nặc cũng cực kỳ ngoan." Bùi Nặc không cam lòng yếu thế, bước nhỏ chân ngắn liền muốn hướng trên người Ôn Ngọc quân bò lên.
Ôn Ngọc vội vàng đón được cô bé đang nhào qua ôm ấp đến trên chân mình, sờ sờ đầu Bùi Ngôn, ngẩng đầu lườm Tô Thi Thi một cái, buồn bực nói: "Thi Thi cô lời này vừa nghe liền là chột dạ rồi. Hai đứa bọn nó nửa đêm lại chạy loạn, thiếu chút nữa đem tôi cùng Tần..."
Cô nói đến một nửa, cảm thấy được có phần không quá thích hợp, vội vàng đổi thành rồi." Thiếu chút nữa hù chết."
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi xấu hổ vô cùng, trừng mắt nhìn con trai một cái, "Ai cũng không biết nó làm sao có thể có loại thói quen này."
"Không chỉ nửa đêm, buổi sáng cũng sẽ chạy loạn." Ôn Ngọc nho nhỏ nói thầm, cực kì tức giận bất bình.
"Ngôn Ngôn buổi sáng không chạy loạn. Ngôn Ngôn là nhìn đến cha nuôi ôm mẹ nuôi ngủ ngon quá, liền lặng lẽ mang theo Nặc Nặc đến dưới lầu vội tới mở cửa cho cha mẹ thôi." Bạn nhỏ Bùi Ngôn nghiêm trang nói.
"Cái gì ôm mẹ?" Ôn Ngọc mặt vèo một phen liền đỏ.
Cô tối hôm qua chính là ngủ ở sàn nhà, Tần Phong ngủ giường, làm sao có thể ôm ấp cùng một chỗ!
"Rõ ràng liền..."
"Ngôn Ngôn." Tần Phong vội vàng cắt ngang lời Bùi Ngôn nói, chỉ chỉ thư phòng, "Mô hình mẫu lần trước con rất muốn có, đang ở thư phòng, chính mình đi lấy."
"Thật sao?" Nhóc con kia ánh mắt lập tức phát sáng lên, quả táo cũng không ăn, từ trên ghế sofa nhảy xuống bỏ chạy.
"Oa oa, oa oa... Đợi bé... Đợi bé..." Thích nhất dính lấy anh trai mình tiểu công chúa Bùi Nặc duỗi cánh tay mũm mỉm của mình, gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ôn Ngọc vội vàng bế cô bé đến trên đất, mới vừa buông tay, Bùi Nặc liền hướng thư phòng chạy tới.
"Nặc Nặc chạy so với trước đây có vẻ nhanh hơn rồi." Ôn Ngọc nhìn Bùi Nặc, hâm mộ nói.
"Bị anh trai ngược thành như vậy." Tô Thi Thi từ từ nói.
Bùi Dịch kéo cô qua, thật sự nói: "Em nếu là đau lòng, anh liền đem Bùi Ngôn đưa đến chỗ mẹ bên kia, như vậy liền không có người bắt nạt Nặc Nặc rồi."
"Anh dám!" Tô Thi Thi trừng anh.
Nào có người cha nào như vậy, biến thành như Ngôn Ngôn không phải con trai ruột của anh một dạng.
"Hai người các người tới cùng đến đây để làm gì?" Tần Phong nhìn không được rồi.
Bọn họ chẳng lẽ phải ở chỗ này vẫn nói chuyện phiếm tán gẫu đến tối à?
Bùi Dịch lành lạnh nhìn Tần Phong liếc mắt một cái: "Bà nội ở Âu châu đi du lịch thời điểm, gặp một người tâm đầu ý hợp, muốn để cho tôi cùng Thi Thi qua đó đi gặp một lần."
Anh dừng một chút, ôm Tô Thi Thi hạnh phúc nói: "Thuận tiện, làm một chuyến du lịch vòng quanh trái đất."
"Chúng tôi đến đây đón hai đứa nhỏ cùng đi." Tô Thi Thi tiếp lời nói.
Ôn Ngọc vừa nghe, ánh mắt lập tức phát sáng lên: "Tôi cũng muốn..."
"Cái kia... Thời điểm không còn sớm, Ngọc, chúng tôi đi trước rồi." Tô Thi Thi vội vàng cắt ngang lời Ôn Ngọc muốn nói, lôi kéo Bùi Dịch liền đứng lên.
Nói đùa, nếu lỡ Ôn Ngọc muốn cùng bọn họ cùng đi du lịch, bọn họ còn không bị Tần Phong hận đến chết à.
"Thi Thi, tôi..." Ôn Ngọc lòng rối cực kỳ, nhưng nói còn chưa nói xong, liền tiếp xúc đến ánh mắt nhàn nhạt của Bùi Dịch.
"Ôn tiểu thư, chuyện ở công ty liền phiền toái cô cùng Tần Phong quan tâm nhiều một chút." Bùi Dịch nói xong, liền cùng Tô Thi Thi hướng tới thư phòng đi đến, chỉ chốc lát ôm hai đứa bé đi ra, lên tiếng chào hỏi liền đi rồi.
Lại như vậy đi tới...
Ôn Ngọc buồn bực cực kỳ.
Đã năm năm rồi, mọi người tính tình sao đều trở nên vội vàng xao động như thế, cũng không để cho cô nói hết lời!
Cô thật sự không nghĩ muốn ở bên trong này nhìn cảnh Tần Phong cùng người phụ nữ của anh âu yếm mà!
"Thật là, bỏ tôi ở lại trong này muốn làm sao bây giờ?" Ôn Ngọc vụng trộm nhìn Lý Hinh Nhi đang ngồi ở trên ghế sofa bình tĩnh vô cùng kia một cái, xoắn xuýt không thôi.
Ôn Ngọc quỳ rạp trên mặt đất, xốc lên thảm còn chưa đủ, hận không thể đem sàn nhà đều đã cạy mở.
Tần Phong thật sự nhìn không nổi bộ dạng ngu xuẩn kia của cô nữa, tiến lên giữ chặt tay cô, kéo cô dậy: "Em cho là bọn nhỏ là giấy, có thể trốn dưới thảm sao?"
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Ôn Ngọc cuống vô cùng.
Hai đứa nhỏ đang êm đẹp sao lại không thấy nữa a!
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tối hôm qua cô đem cửa sổ khóa được nghiêm nghiêm thật thật, bọn nhỏ từ đầu không có khả năng mở ra ngoài.
Cô nhìn đến cửa phòng, cũng đóng chặt, không có dấu vết từng mở ra.
"Anh không phải nói anh nằm trên giường trông chừng à? Vậy bây giờ hai đứa nhỏ như thế nào không thấy nữa!" Ôn Ngọc đỏ mắt vành mắt nhìn Tần Phong, vừa nóng vừa giận.
Tần Phong vừa nghe, mặt liền sa sầm đến nơi: "Em đang trách tôi?"
Ôn Ngọc bị anh trừng mắt, sợ tới mức vội vàng cúi đầu, nho nhỏ nói thầm: "Anh quên tối hôm qua là như thế nào mắng em à? Đến đứa bé đều đã trông không được "
Tần Phong bị cô nói làm cho nghẹn họng một câu đều đã nói không nên lời.
"Nhóc con thối, đừng để ta tìm được con!" Tần Phong nghiến răng, đi ra cửa.
Bùi Nặc chưa được ba tuổi khẳng định không có lá gan chạy loạn kia, chuyện này vừa thấy liền biết là tiểu tử Bùi Ngôn kia giở trò quỷ!
Anh không giống Ôn Ngọc chỉ ở trên mạng tiếp xúc qua hai đứa nhỏ này, anh đúng là luôn luôn bị vợ chồng Bùi thị triệu hoán qua chỗ họ xem chừng hai nhóc con này, đối với Bùi Ngôn nghịch ngợm năng lực gây sự gì đó là thấu hiểu rất rõ.
Bởi thế, anh mới vừa đi ra phòng ngủ không vài bước, liền nghe đến trong phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng cười của trẻ con.
"Ngu ngốc, lại đây." Tần Phong xoay người, hướng tới Ôn Ngọc đang khiếp sợ ở trong phòng vẫy tay.
Ôn Ngọc cho rằng anh muốn phát hỏa, sợ hãi lui về sau một bước.
Tần Phong mi lập tức liền vặn lại, hung ác lườm cô một. Ôn Ngọc sợ tới mức vội vàng đi về phía trước, ngoan ngoãn đứng đến cạnh anh.
Tần Phong giữ chặt tay cô liền đi đến cầu thang. Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, nhưng nhìn đến anh sắc mặt đáng sợ, cứ thế không dám tránh thoát.
"Ngôn Ngôn?" Đi tới không được vài bước, Ôn Ngọc nghe được tiếng cười trẻ con, kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) đến thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên, quơ quơ tay Tần Phong, "Bọn nhỏ ở phía dưới!"
"Đáng chết!" Tần Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng dời đi mắt, không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của cô.
Đàn ông buổi sáng vốn là đặc biệt mẫn cảm, người phụ nữ này vậy mà còn dám hướng anh cười như vậy!
"Đợi lát nữa không được nói lung tung ." Tần Phong dặn dò một câu, liền lôi kéo cô đi xuống dưới lầu.
"Thi Thi?" Ôn Ngọc từ cầu thang đi xuống, rõ ràng nhìn đến Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lúc này vừa mừng vừa sợ.
Bọn họ vào bằng cách nào?
Còn đi không tới vài bước, cô đột nhiên thoáng nhìn một chỗ khác ở sô pha lại vẫn còn một cô gái đang ngồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái kia ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mặc bộ quần áo thời trang mới nhất mùa xuân này, cả người đẹp giống như là người mẫu quảng cáo trên áp-phích đi ra tới một dạng.
"Lý Hinh Nhi..." Ôn Ngọc mím môi, trong lòng bàn tay căng thẳng.
Cô gái này chính là hôm trước cùng Tần Phong cùng nhau đi ra sân bay người kia!
Cô theo bản năng liền muốn nhìn Tần Phong, nhưng đầu đi chuyểm được một nửa lại cường bạo ngừng lại, trong mắt ảm đạm chớp lóe rồi biến mất.
"Bọn họ thật sự đang quen nhau sao?" Ôn Ngọc cúi đầu, trong lòng đều là chua sót.
Bên cạnh cô, Tần Phong mặt đang nhìn đến Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch thời điểm, đã đen vài phần. Đang nhìn đến Lý Hinh Nhi thời điểm, sắc mặt đã có thể dùng đáng sợ để hình dung rồi.
Anh mặt không đổi sắc đánh giá một phen Ôn Ngọc, nhìn thấy cô gái nhỏ kia vẻ mặt ủy khuất, lòmg nhíu lại một phen, nhưng cũng không có giải thích cái gì, tiếp tục lôi kéo cô hướng đến mấy bậc thang sau cùng.
Lúc hai người đi đến tầng trệt thời điểm, Tần Phong bỗng nhiên buông lỏng tay Ôn Ngọc ra, hướng tới phòng khách đi đến.
Ôn Ngọc thất thần ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy chính mình trong phút chốc mất đi cái gì một dạng.
"Ngọc, lại đây." Tô Thi Thi đúng là từ đầu liền chú ý vẻ mặt của hai người bọn họ, thấy Ôn Ngọc thất thần tại chỗ, khẩn trương hướng cô vẫy tay.
"Thi Thi." Ôn Ngọc bài trừ một nụ cười tươi tắn, hướng tới Tô Thi thi đi qua.
"Tần tổng." Sô pha bên này, Lý Hinh Nhi nhìn thấy Tần Phong tiện đứng lên, thẹn thùng vô cùng nhìn anh, trong mắt ái mộ chi tình không chút nào che dấu.
Tầm mắt của cô ta lườm qua chỗ Ôn Ngọc đang ở phía sau đi theo kịp khi đó, sửng sốt một phen, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, trực tiếp coi như không có Ôn Ngọc.
Tần Phong đem biểu cảm của cô ta thu vào trong mắt, khóe mắt dư quang lườm đến Ôn Ngọc phía sau, đem phiền não nén trở về, đối với Lý Hinh Nhi nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi: "Lý tiểu thư quang lâm hàn xá, thất lễ rồi."
"Không có." Lý Hinh Nhi thụ sủng nhược kinh, nhìn thoáng qua Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, thật cẩn thận giải thích nói, "Tôi vừa rồi tại cửa gặp được Bùi tiên sinh cùng Bùi phu nhân, là bọn họ... Mang tôi vào."
Tần Phong mắt híp lại như dao găm vèo một phen bắn về phía hai người Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, hận không thể đem hai kẻ đáng ghét này đuổi đi.
Tô Thi Thi trả lại cho anh một cái ánh mắt khiêu khích, vươn tay kéo qua Ôn Ngọc đến gần, bắt đầu tán gẫu: "Tối hôm qua ngủ như thế nào, có ngon không? Hai tiểu quỷ này không làm cho các người thêm phiền chứ?"
"Chúng con cực kỳ ngoan, mới không có làm cho mẹ nuôi thêm phiền toái. Mẹ nuôi cha nuôi sớm an." Bùi Ngôn đang cắn một quả táo, hướng tới Ôn Ngọc nhào qua, ngọt ngào ngây thơ nói.
"Nặc Nặc cũng cực kỳ ngoan." Bùi Nặc không cam lòng yếu thế, bước nhỏ chân ngắn liền muốn hướng trên người Ôn Ngọc quân bò lên.
Ôn Ngọc vội vàng đón được cô bé đang nhào qua ôm ấp đến trên chân mình, sờ sờ đầu Bùi Ngôn, ngẩng đầu lườm Tô Thi Thi một cái, buồn bực nói: "Thi Thi cô lời này vừa nghe liền là chột dạ rồi. Hai đứa bọn nó nửa đêm lại chạy loạn, thiếu chút nữa đem tôi cùng Tần..."
Cô nói đến một nửa, cảm thấy được có phần không quá thích hợp, vội vàng đổi thành rồi." Thiếu chút nữa hù chết."
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi xấu hổ vô cùng, trừng mắt nhìn con trai một cái, "Ai cũng không biết nó làm sao có thể có loại thói quen này."
"Không chỉ nửa đêm, buổi sáng cũng sẽ chạy loạn." Ôn Ngọc nho nhỏ nói thầm, cực kì tức giận bất bình.
"Ngôn Ngôn buổi sáng không chạy loạn. Ngôn Ngôn là nhìn đến cha nuôi ôm mẹ nuôi ngủ ngon quá, liền lặng lẽ mang theo Nặc Nặc đến dưới lầu vội tới mở cửa cho cha mẹ thôi." Bạn nhỏ Bùi Ngôn nghiêm trang nói.
"Cái gì ôm mẹ?" Ôn Ngọc mặt vèo một phen liền đỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tối hôm qua chính là ngủ ở sàn nhà, Tần Phong ngủ giường, làm sao có thể ôm ấp cùng một chỗ!
"Rõ ràng liền..."
"Ngôn Ngôn." Tần Phong vội vàng cắt ngang lời Bùi Ngôn nói, chỉ chỉ thư phòng, "Mô hình mẫu lần trước con rất muốn có, đang ở thư phòng, chính mình đi lấy."
"Thật sao?" Nhóc con kia ánh mắt lập tức phát sáng lên, quả táo cũng không ăn, từ trên ghế sofa nhảy xuống bỏ chạy.
"Oa oa, oa oa... Đợi bé... Đợi bé..." Thích nhất dính lấy anh trai mình tiểu công chúa Bùi Nặc duỗi cánh tay mũm mỉm của mình, gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ôn Ngọc vội vàng bế cô bé đến trên đất, mới vừa buông tay, Bùi Nặc liền hướng thư phòng chạy tới.
"Nặc Nặc chạy so với trước đây có vẻ nhanh hơn rồi." Ôn Ngọc nhìn Bùi Nặc, hâm mộ nói.
"Bị anh trai ngược thành như vậy." Tô Thi Thi từ từ nói.
Bùi Dịch kéo cô qua, thật sự nói: "Em nếu là đau lòng, anh liền đem Bùi Ngôn đưa đến chỗ mẹ bên kia, như vậy liền không có người bắt nạt Nặc Nặc rồi."
"Anh dám!" Tô Thi Thi trừng anh.
Nào có người cha nào như vậy, biến thành như Ngôn Ngôn không phải con trai ruột của anh một dạng.
"Hai người các người tới cùng đến đây để làm gì?" Tần Phong nhìn không được rồi.
Bọn họ chẳng lẽ phải ở chỗ này vẫn nói chuyện phiếm tán gẫu đến tối à?
Bùi Dịch lành lạnh nhìn Tần Phong liếc mắt một cái: "Bà nội ở Âu châu đi du lịch thời điểm, gặp một người tâm đầu ý hợp, muốn để cho tôi cùng Thi Thi qua đó đi gặp một lần."
Anh dừng một chút, ôm Tô Thi Thi hạnh phúc nói: "Thuận tiện, làm một chuyến du lịch vòng quanh trái đất."
"Chúng tôi đến đây đón hai đứa nhỏ cùng đi." Tô Thi Thi tiếp lời nói.
Ôn Ngọc vừa nghe, ánh mắt lập tức phát sáng lên: "Tôi cũng muốn..."
"Cái kia... Thời điểm không còn sớm, Ngọc, chúng tôi đi trước rồi." Tô Thi Thi vội vàng cắt ngang lời Ôn Ngọc muốn nói, lôi kéo Bùi Dịch liền đứng lên.
Nói đùa, nếu lỡ Ôn Ngọc muốn cùng bọn họ cùng đi du lịch, bọn họ còn không bị Tần Phong hận đến chết à.
"Thi Thi, tôi..." Ôn Ngọc lòng rối cực kỳ, nhưng nói còn chưa nói xong, liền tiếp xúc đến ánh mắt nhàn nhạt của Bùi Dịch.
"Ôn tiểu thư, chuyện ở công ty liền phiền toái cô cùng Tần Phong quan tâm nhiều một chút." Bùi Dịch nói xong, liền cùng Tô Thi Thi hướng tới thư phòng đi đến, chỉ chốc lát ôm hai đứa bé đi ra, lên tiếng chào hỏi liền đi rồi.
Lại như vậy đi tới...
Ôn Ngọc buồn bực cực kỳ.
Đã năm năm rồi, mọi người tính tình sao đều trở nên vội vàng xao động như thế, cũng không để cho cô nói hết lời!
Cô thật sự không nghĩ muốn ở bên trong này nhìn cảnh Tần Phong cùng người phụ nữ của anh âu yếm mà!
"Thật là, bỏ tôi ở lại trong này muốn làm sao bây giờ?" Ôn Ngọc vụng trộm nhìn Lý Hinh Nhi đang ngồi ở trên ghế sofa bình tĩnh vô cùng kia một cái, xoắn xuýt không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro