Ngại chuyện còn chưa đủ lớn sao
Trần Mạc Tranh
2024-07-23 13:03:03
Edit: HuongCyndi
“Đồ vô dụng! Tao mới không ở công ty có nửa tháng, mà mày đã khiến cho tổng doanh thu giảm xuống gần mười phần trăm rồi! Tao nuôi mày được cái tích gì cơ chứ!”
Đoàn Kế Hùng vừa nói, vừa cầm bản báo cáo hung hăng đập xuống bàn, cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm Đoàn Chấn Ba, hận không thể đâm mấy nhát lên người thằng con trai này.
“Cha, trước đó cổ phiếu của chúng ta ở trên sàn chứng khoán đã giảm mạnh, tỷ lệ tổn thất là rất cao.” Đoàn Chấn Ba quỳ xuống đất, khó khăn giải thích, lo lắng không thôi.
“Mày còn dám cãi?” Đoàn Kế Hùng cầm ấm trà ở bên cạnh lên ném thẳng về phía ông ta.
Đoàn Chấn Ba sớm đã thành thói quen, nhẹ nghiêng người né sang một bên, liền tránh được ấm trà.
Ấm trà “choang” một cái rồi rơi xuống đất, rơi đúng xuống bên cạnh Bùi Dịch.
Bùi Dịch nhìn ấm trà trước mắt vỡ thành mười mấy mảnh, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, nhấc chân lên, bước qua đống mảnh vụn đi vào trong.
“Sao đến muộn vậy?” Đoàn Kế Hùng vừa nhìn thấy anh, sắc mặt càng xấu hơn.
“Tăng ca.” Bùi Dịch mặt không đỏ, tim không đập nhả ra hai từ.
“Công ty đổ nát đó có gì tốt mà mỗi ngày mày đều tăng ca thế? Tao thấy mày nên nghĩ lại đi, có rảnh rỗi thì tới giúp anh cả của mày quản lý Đoàn thị kìa.” Đoàn Kế Hùng cau mày nói.
“Cha, sao người có thể để cho một người ngoài nhúng tay vào chuyện của công ty chứ?” Đoàn Chấn Ba vừa nghe xong, sắc mặt chợt trùng xuống.
Xem ra cha thật sự không để ông ta tiếp quản công ty rồi, nếu không sẽ chẳng để Bùi Dịch nhúng tay chuyện của công ty.
Ông ta nhớ trước kia cha đề phòng Bùi Dịch như phòng trộm ấy!
“Chuyện của công ty còn chưa tới lượt mày nói chen vào, tao tự có chừng mực!” Đoàn Kế Hùng trợn mắt nhìn đứa con trai bất tài một cái.
Tên ngu ngốc này, bây giờ Đoàn thị đang chịu tổn thất rất lớn. Bọn họ muốn trong vòng thời gian ngắn nhất chuyển lỗ thành lãi, tất nhiên phải tiếp thêm máu mới.
Sử dụng năng lực của Bùi Dịch mới là lựa chọn tốt nhất của ông ta hiện giờ. So với sự tồn vong của công ty trước mắt, thì cái gì có lợi hơn?
Nhưng Đoàn Chấn Ba lại không cho là như vậy, ông ta còn muốn đứng lên nói mấy câu, thì đột nhiên Bùi Dịch tiến lên phía trước một bước.
Sắc mặt Đoàn Chấn Ba sợ hãi, theo bản năng lùi về sau một bước.
Mặc dù ông ta đáng tuổi làm cha của Bùi Dịch, nhưng không biết tại sao, mỗi lần đứng trước mặt người trẻ tuổi này, luôn cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.
Nhưng Bùi Dịch cũng chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, cầm văn kiện trong tay, đi thẳng tới trước mặt lão gia, đưa văn kiện ra: “Đây là một số tài liệu, tôi nghĩ lão gia sẽ có hứng thú đấy.”Đoàn Kế Hùng khẽ nhướn mày, nghi ngờ liếc anh một cái, đưa tay nhận lấy văn kiện.
Chỉ mới nhìn qua một cái, mà sắc mặt ông ta đã đột ngột thay đổi, đùng một cái khép văn kiện trên bàn lại, nói với Đoàn Chấn Ba: “Mày ra ngoài trước đi.”
“Cha, còn chuyện gì không thể nói chứ, sao phải bảo con ra ngoài?” Đoàn Chấn Ba không phục hỏi lại.
Ánh mắt của Đoàn Kế Hùng liền trở nên nghiêm túc, nói: “Bảo mày ra ngoài thì cứ ra ngoài đi, muốn tao phải dùng gia pháp hả?”
“Con...” Đoàn Chấn Ba cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng chẳng dám không vâng lời, xoay người tức giận bước ra ngoài.
Trong phòng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Bùi Dịch và Đoàn Kế Hùng.
Đoàn Kế Hùng cầm phần văn kiện kia lên lần nữa, cẩn thận xem xét.
Một lúc sau, ông ta đặt văn kiện xuống, nét mặt vô cùng ngưng trọng.
“Mày đã biết từ bao giờ? Chuyện lớn thế này mà không có ai nói với tao ư?” Đoàn Kế Hùng tức giận nói.
“Chuyện của Đoàn thị, tôi cũng không quan tâm, chẳng qua là chuyện này liên quan đến tôi và Thi Thi, cho nên mới nhúng tay vào.” Bùi Dịch lạnh nhạt nói.
Anh đưa cho Đoàn Kế Hùng xem, chính là chuyện Đoàn Chấn Ba mua chuộc trưởng phòng mua sắm cùng nhau thông đồng vụ kho hàng bị nổ.
Đoàn Kế Hùng cũng chẳng thể nổi giận với Bùi Dịch được, thấp giọng nói: “Ý mày là, Hỗ gia đã biết chuyện kho hàng nổ có liên quan đến Đoàn gia chúng ta?”
Ông ta không hỏi Bùi Dịch có hợp tác với Hỗ gia không. Đoàn Kế Hùng nghĩ xem ra vụ nổ ở công ty Đoàn thị lần trước, cũng không phải là chuyện Bùi Dịch có năng lực làm được.
Nhưng dù sao ông ta cũng là cáo già lăn lộn trên thương trường. Chuyện gì có thể hỏi, chuyện gì không nên hỏi, trong lòng ông ta hiểu rất rõ.
Bây giờ việc cần kíp chính là ổn định Bùi Dịch, đem anh lôi kéo về phía mình.
Bùi Dịch gật đầu, bình tĩnh ném ra một trái bom hạng nặng: “Hỗ Sĩ Minh cũng có ý định hợp tác với tôi.”
“Chuyện này...”
Sắc mặt Đoàn Kế Hùng hơi thay đổi một chút, trên khuôn mặt được chăm sóc rất tốt lộ ra một nụ cười: “Tiểu Dịch, hôm nay tao giao cho mày, sau này toàn bộ Đoàn thị cũng sẽ giao cho em trai mày.”
“Dù sao mày cũng là anh trai ruột của nó, đại nghiệp của Đoàn gia, có không ít người khao khát, mày phải giữ nó giữ chứ.”
Trên mặt Bùi Dịch vẫn không nhìn rõ buồn vui ra sao, gật đầu một cái: “Điều này là đương nhiên.”
Rõ ràng là anh đã đáp ứng, nhưng trong lòng Đoàn Kế Hùng vẫn không chắc chắn.
Nếu như Bùi Dịch hợp tác với Hỗ gia, thì tình hình của Đoàn gia sẽ còn khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
Ông ta đang nghĩ cách để lôi kéo Bùi Dịch, Bùi Dịch lại đột nhiên đứng lên: “Thân thể Thi Thi không khoẻ, tôi về trước đây. Cơm cũng không ăn cùng được.””Con nha đầu hèn hạ đó...” Đoàn Kế Hùng vừa nghe thấy cái tên Tô Thi Thi, sắc mặt liền thoáng trầm xuống.
Lời ông ta còn chưa nói hết, thì Bùi Dịch đột nhiên xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta: “Hai ngày tới tôi phải đi thăm Đồng Đồng, không biết ông có cần tôi làm gì không? Mẹ tôi rất nhớ Đồng Đồng, vì nó chuẩn bị rất nhiều thứ.”
“Mày muốn đi gặp Đồng Đồng sao?”
Trong lòng Đoàn Kế Hùng vui mừng. Bùi Dịch đây là đang chuyển sang lấy lòng ông ta sao?
Nhưng ông ta không hiểu tại sao Bùi Dịch lại đột nhiên kéo Nhâm Tiếu Vi và con trai nhỏ vào chuyện này.
Đang muốn hỏi, Bùi Dịch đã quay đầu sải bước ra ngoài, để lại một câu:
“Nghĩ xong có thể kêu quản gia tới thông báo cho tôi.”
Đoàn Kế Hùng nhìn bóng lưng của Bùi Dịch rời đi, nụ cười trên mặt từ từ tắt ngấm.
“Dưỡng hổ vi hoạn[1].” Ông ta ngồi tại chỗ sắc mặt âm trầm.
[1]Dưỡng hổ vi hoạn: Nuôi cọp rồi sẽ mang họa (tương tự “Nuôi ong tay áo” trong tục ngữ Việt)
Từng có nhiều lúc, ấn tượng về đứa trẻ nhỏ bé không sức kháng cự chống đối, thì ra sớm đã không phải người kia.
“Tô Thi Thi, sẽ để cho nha đầu hèn hạ nhà ngươi ung dung thêm một thời gian nữa vậy!” Trong con ngươi của Đoàn Kế Hùng chợt lóe lên tia hung ác rồi biến mất.
Mới vừa rồi Bùi Dịch ngoài sáng trong tối nhắc tới Tô Thi Thi, không phải là đang nhắc nhở ông ta ư?
Nếu muốn lôi kéo Bùi Dịch, thì đương nhiên sẽ phải ra mặt!
Ông ta gọi Đoàn Hoà Dự vào, để cho hắn sắp xếp chỗ ở phía sau sân, ông ta định ở đó tĩnh dưỡng.
Bên này, Đoàn Chấn Ba mới trở về biệt thự thứ nhất còn đang thở phì phò, còn chưa vào đến cửa, Phương Thanh Hoa đã ra đón.
“Chuyện sao rồi? Cha nói thế nào? Cơm nước đã chuẩn bị xong, trước tiên hãy ăn cái đã...”
“Cút!” Đoàn Chấn Ba đã bực bội sẵn, hất tay giáng cho bà ta một cái tát, nhìn cũng không thèm nhìn bà ta lấy một cái, cất bước đi vào bên trong.
“Ông...” Phương Thanh Hoa thiếu chút nữa là bị đánh đến ngất đi, bưng mặt tức giận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Đoàn Chấn Ba.
“Đồ vô dụng, chỉ biết đánh đàn bà cho hả giận!”
Phương Thanh Hoa cắn răng nói: “Không quan trọng, nhịn một chút thì sẽ hết ngay thôi, dù sao ông ta cũng không ở lại nơi này!”
Nhưng lần này, bà ta đã đợi rất lâu, vẫn không thấy Đoàn Chấn Ba đi ra.
Tìm một vòng, mới phát hiện ra ông ta ở trong phòng Lưu Dĩnh Tuệ!
“Thật là khinh người quá đáng!” Phương Thanh Hoa tức đến nỗi thần trí cũng không tỉnh táo, cả người tức đến phát run.
Chồng mình lại ở trong phòng tiểu tam, quả thật là quá không coi bà ta ra gì!
Những chuyện thế này đều là những chuyện năm đó bà đã từng làm. Bà cũng từng là tiểu tam, đã đẩy mẹ của Tô Thi Thi vào đường cùng.
“Đây chính là báo ứng sao?” Phương Thanh Hoa tự giễu cười nói.
Không, bà ta không tin. Trên cái thế giới này căn bản không hề có loại chuyện báo ứng thế này. Bà ta không tin vào số phận, mà chỉ tin tưởng vào bản thân mình!
“Lưu Dĩnh Tuệ, cô không đắc ý được bao lâu đâu.”
Phương Thanh Hoa nhìn cánh cửa phòng dành cho khách đang đóng chặt, sắc mặt âm trầm, giận đến nỗi ngay cả cơm cũng ăn chẳng vào, quay về phòng của mình.
Đêm đó, mỗi người trong trang viên Đoàn gia đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng của bản thân, rất khuya mới chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có Tô Thi Thi ngủ thẳng giấc tới hửng sáng, tinh thần thật sảng khoái.
Lúc cô thức dậy, bên cạnh đã trống không từ lâu, Bùi Dịch đã thức dậy trước.
Cô rửa mặt xong rồi đi xuống tầng, mới biết lão gia đã trở về từ đêm qua.
“Anh cố ý không muốn để tôi tới nhà chính sao?”
Tay Tô Thi Thi khẽ vuốt qua cổ, nơi đó vẫn còn có chút đau, là do chập tối ngày hôm qua Bùi Dịch lưu lại.
“Sao lại không để tôi đi chứ? Cơ hội tiêu khiển tốt như vậy, sao có thể bỏ qua đây!”
Con ngươi của Tô Thi Thi đảo vài vòng. Không để cô đi phải không?
Cô phải đi, hơn nữa còn muốn kéo anh cùng đi!
“Đồ vô dụng! Tao mới không ở công ty có nửa tháng, mà mày đã khiến cho tổng doanh thu giảm xuống gần mười phần trăm rồi! Tao nuôi mày được cái tích gì cơ chứ!”
Đoàn Kế Hùng vừa nói, vừa cầm bản báo cáo hung hăng đập xuống bàn, cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm Đoàn Chấn Ba, hận không thể đâm mấy nhát lên người thằng con trai này.
“Cha, trước đó cổ phiếu của chúng ta ở trên sàn chứng khoán đã giảm mạnh, tỷ lệ tổn thất là rất cao.” Đoàn Chấn Ba quỳ xuống đất, khó khăn giải thích, lo lắng không thôi.
“Mày còn dám cãi?” Đoàn Kế Hùng cầm ấm trà ở bên cạnh lên ném thẳng về phía ông ta.
Đoàn Chấn Ba sớm đã thành thói quen, nhẹ nghiêng người né sang một bên, liền tránh được ấm trà.
Ấm trà “choang” một cái rồi rơi xuống đất, rơi đúng xuống bên cạnh Bùi Dịch.
Bùi Dịch nhìn ấm trà trước mắt vỡ thành mười mấy mảnh, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, nhấc chân lên, bước qua đống mảnh vụn đi vào trong.
“Sao đến muộn vậy?” Đoàn Kế Hùng vừa nhìn thấy anh, sắc mặt càng xấu hơn.
“Tăng ca.” Bùi Dịch mặt không đỏ, tim không đập nhả ra hai từ.
“Công ty đổ nát đó có gì tốt mà mỗi ngày mày đều tăng ca thế? Tao thấy mày nên nghĩ lại đi, có rảnh rỗi thì tới giúp anh cả của mày quản lý Đoàn thị kìa.” Đoàn Kế Hùng cau mày nói.
“Cha, sao người có thể để cho một người ngoài nhúng tay vào chuyện của công ty chứ?” Đoàn Chấn Ba vừa nghe xong, sắc mặt chợt trùng xuống.
Xem ra cha thật sự không để ông ta tiếp quản công ty rồi, nếu không sẽ chẳng để Bùi Dịch nhúng tay chuyện của công ty.
Ông ta nhớ trước kia cha đề phòng Bùi Dịch như phòng trộm ấy!
“Chuyện của công ty còn chưa tới lượt mày nói chen vào, tao tự có chừng mực!” Đoàn Kế Hùng trợn mắt nhìn đứa con trai bất tài một cái.
Tên ngu ngốc này, bây giờ Đoàn thị đang chịu tổn thất rất lớn. Bọn họ muốn trong vòng thời gian ngắn nhất chuyển lỗ thành lãi, tất nhiên phải tiếp thêm máu mới.
Sử dụng năng lực của Bùi Dịch mới là lựa chọn tốt nhất của ông ta hiện giờ. So với sự tồn vong của công ty trước mắt, thì cái gì có lợi hơn?
Nhưng Đoàn Chấn Ba lại không cho là như vậy, ông ta còn muốn đứng lên nói mấy câu, thì đột nhiên Bùi Dịch tiến lên phía trước một bước.
Sắc mặt Đoàn Chấn Ba sợ hãi, theo bản năng lùi về sau một bước.
Mặc dù ông ta đáng tuổi làm cha của Bùi Dịch, nhưng không biết tại sao, mỗi lần đứng trước mặt người trẻ tuổi này, luôn cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.
Nhưng Bùi Dịch cũng chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, cầm văn kiện trong tay, đi thẳng tới trước mặt lão gia, đưa văn kiện ra: “Đây là một số tài liệu, tôi nghĩ lão gia sẽ có hứng thú đấy.”Đoàn Kế Hùng khẽ nhướn mày, nghi ngờ liếc anh một cái, đưa tay nhận lấy văn kiện.
Chỉ mới nhìn qua một cái, mà sắc mặt ông ta đã đột ngột thay đổi, đùng một cái khép văn kiện trên bàn lại, nói với Đoàn Chấn Ba: “Mày ra ngoài trước đi.”
“Cha, còn chuyện gì không thể nói chứ, sao phải bảo con ra ngoài?” Đoàn Chấn Ba không phục hỏi lại.
Ánh mắt của Đoàn Kế Hùng liền trở nên nghiêm túc, nói: “Bảo mày ra ngoài thì cứ ra ngoài đi, muốn tao phải dùng gia pháp hả?”
“Con...” Đoàn Chấn Ba cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng chẳng dám không vâng lời, xoay người tức giận bước ra ngoài.
Trong phòng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Bùi Dịch và Đoàn Kế Hùng.
Đoàn Kế Hùng cầm phần văn kiện kia lên lần nữa, cẩn thận xem xét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, ông ta đặt văn kiện xuống, nét mặt vô cùng ngưng trọng.
“Mày đã biết từ bao giờ? Chuyện lớn thế này mà không có ai nói với tao ư?” Đoàn Kế Hùng tức giận nói.
“Chuyện của Đoàn thị, tôi cũng không quan tâm, chẳng qua là chuyện này liên quan đến tôi và Thi Thi, cho nên mới nhúng tay vào.” Bùi Dịch lạnh nhạt nói.
Anh đưa cho Đoàn Kế Hùng xem, chính là chuyện Đoàn Chấn Ba mua chuộc trưởng phòng mua sắm cùng nhau thông đồng vụ kho hàng bị nổ.
Đoàn Kế Hùng cũng chẳng thể nổi giận với Bùi Dịch được, thấp giọng nói: “Ý mày là, Hỗ gia đã biết chuyện kho hàng nổ có liên quan đến Đoàn gia chúng ta?”
Ông ta không hỏi Bùi Dịch có hợp tác với Hỗ gia không. Đoàn Kế Hùng nghĩ xem ra vụ nổ ở công ty Đoàn thị lần trước, cũng không phải là chuyện Bùi Dịch có năng lực làm được.
Nhưng dù sao ông ta cũng là cáo già lăn lộn trên thương trường. Chuyện gì có thể hỏi, chuyện gì không nên hỏi, trong lòng ông ta hiểu rất rõ.
Bây giờ việc cần kíp chính là ổn định Bùi Dịch, đem anh lôi kéo về phía mình.
Bùi Dịch gật đầu, bình tĩnh ném ra một trái bom hạng nặng: “Hỗ Sĩ Minh cũng có ý định hợp tác với tôi.”
“Chuyện này...”
Sắc mặt Đoàn Kế Hùng hơi thay đổi một chút, trên khuôn mặt được chăm sóc rất tốt lộ ra một nụ cười: “Tiểu Dịch, hôm nay tao giao cho mày, sau này toàn bộ Đoàn thị cũng sẽ giao cho em trai mày.”
“Dù sao mày cũng là anh trai ruột của nó, đại nghiệp của Đoàn gia, có không ít người khao khát, mày phải giữ nó giữ chứ.”
Trên mặt Bùi Dịch vẫn không nhìn rõ buồn vui ra sao, gật đầu một cái: “Điều này là đương nhiên.”
Rõ ràng là anh đã đáp ứng, nhưng trong lòng Đoàn Kế Hùng vẫn không chắc chắn.
Nếu như Bùi Dịch hợp tác với Hỗ gia, thì tình hình của Đoàn gia sẽ còn khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
Ông ta đang nghĩ cách để lôi kéo Bùi Dịch, Bùi Dịch lại đột nhiên đứng lên: “Thân thể Thi Thi không khoẻ, tôi về trước đây. Cơm cũng không ăn cùng được.””Con nha đầu hèn hạ đó...” Đoàn Kế Hùng vừa nghe thấy cái tên Tô Thi Thi, sắc mặt liền thoáng trầm xuống.
Lời ông ta còn chưa nói hết, thì Bùi Dịch đột nhiên xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta: “Hai ngày tới tôi phải đi thăm Đồng Đồng, không biết ông có cần tôi làm gì không? Mẹ tôi rất nhớ Đồng Đồng, vì nó chuẩn bị rất nhiều thứ.”
“Mày muốn đi gặp Đồng Đồng sao?”
Trong lòng Đoàn Kế Hùng vui mừng. Bùi Dịch đây là đang chuyển sang lấy lòng ông ta sao?
Nhưng ông ta không hiểu tại sao Bùi Dịch lại đột nhiên kéo Nhâm Tiếu Vi và con trai nhỏ vào chuyện này.
Đang muốn hỏi, Bùi Dịch đã quay đầu sải bước ra ngoài, để lại một câu:
“Nghĩ xong có thể kêu quản gia tới thông báo cho tôi.”
Đoàn Kế Hùng nhìn bóng lưng của Bùi Dịch rời đi, nụ cười trên mặt từ từ tắt ngấm.
“Dưỡng hổ vi hoạn[1].” Ông ta ngồi tại chỗ sắc mặt âm trầm.
[1]Dưỡng hổ vi hoạn: Nuôi cọp rồi sẽ mang họa (tương tự “Nuôi ong tay áo” trong tục ngữ Việt)
Từng có nhiều lúc, ấn tượng về đứa trẻ nhỏ bé không sức kháng cự chống đối, thì ra sớm đã không phải người kia.
“Tô Thi Thi, sẽ để cho nha đầu hèn hạ nhà ngươi ung dung thêm một thời gian nữa vậy!” Trong con ngươi của Đoàn Kế Hùng chợt lóe lên tia hung ác rồi biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới vừa rồi Bùi Dịch ngoài sáng trong tối nhắc tới Tô Thi Thi, không phải là đang nhắc nhở ông ta ư?
Nếu muốn lôi kéo Bùi Dịch, thì đương nhiên sẽ phải ra mặt!
Ông ta gọi Đoàn Hoà Dự vào, để cho hắn sắp xếp chỗ ở phía sau sân, ông ta định ở đó tĩnh dưỡng.
Bên này, Đoàn Chấn Ba mới trở về biệt thự thứ nhất còn đang thở phì phò, còn chưa vào đến cửa, Phương Thanh Hoa đã ra đón.
“Chuyện sao rồi? Cha nói thế nào? Cơm nước đã chuẩn bị xong, trước tiên hãy ăn cái đã...”
“Cút!” Đoàn Chấn Ba đã bực bội sẵn, hất tay giáng cho bà ta một cái tát, nhìn cũng không thèm nhìn bà ta lấy một cái, cất bước đi vào bên trong.
“Ông...” Phương Thanh Hoa thiếu chút nữa là bị đánh đến ngất đi, bưng mặt tức giận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Đoàn Chấn Ba.
“Đồ vô dụng, chỉ biết đánh đàn bà cho hả giận!”
Phương Thanh Hoa cắn răng nói: “Không quan trọng, nhịn một chút thì sẽ hết ngay thôi, dù sao ông ta cũng không ở lại nơi này!”
Nhưng lần này, bà ta đã đợi rất lâu, vẫn không thấy Đoàn Chấn Ba đi ra.
Tìm một vòng, mới phát hiện ra ông ta ở trong phòng Lưu Dĩnh Tuệ!
“Thật là khinh người quá đáng!” Phương Thanh Hoa tức đến nỗi thần trí cũng không tỉnh táo, cả người tức đến phát run.
Chồng mình lại ở trong phòng tiểu tam, quả thật là quá không coi bà ta ra gì!
Những chuyện thế này đều là những chuyện năm đó bà đã từng làm. Bà cũng từng là tiểu tam, đã đẩy mẹ của Tô Thi Thi vào đường cùng.
“Đây chính là báo ứng sao?” Phương Thanh Hoa tự giễu cười nói.
Không, bà ta không tin. Trên cái thế giới này căn bản không hề có loại chuyện báo ứng thế này. Bà ta không tin vào số phận, mà chỉ tin tưởng vào bản thân mình!
“Lưu Dĩnh Tuệ, cô không đắc ý được bao lâu đâu.”
Phương Thanh Hoa nhìn cánh cửa phòng dành cho khách đang đóng chặt, sắc mặt âm trầm, giận đến nỗi ngay cả cơm cũng ăn chẳng vào, quay về phòng của mình.
Đêm đó, mỗi người trong trang viên Đoàn gia đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng của bản thân, rất khuya mới chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có Tô Thi Thi ngủ thẳng giấc tới hửng sáng, tinh thần thật sảng khoái.
Lúc cô thức dậy, bên cạnh đã trống không từ lâu, Bùi Dịch đã thức dậy trước.
Cô rửa mặt xong rồi đi xuống tầng, mới biết lão gia đã trở về từ đêm qua.
“Anh cố ý không muốn để tôi tới nhà chính sao?”
Tay Tô Thi Thi khẽ vuốt qua cổ, nơi đó vẫn còn có chút đau, là do chập tối ngày hôm qua Bùi Dịch lưu lại.
“Sao lại không để tôi đi chứ? Cơ hội tiêu khiển tốt như vậy, sao có thể bỏ qua đây!”
Con ngươi của Tô Thi Thi đảo vài vòng. Không để cô đi phải không?
Cô phải đi, hơn nữa còn muốn kéo anh cùng đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro