Chú À Đừng Nên Thế

Oan gia ngõ hẹp

Trần Mạc Tranh

2024-07-23 13:03:03

Edit: Kaly Vương

Beta: Gấu

"Khi nào văn phòng của tôi biến thành nhà cậu rồi hả?" Bùi Dịch lạnh lùng nhìn Tần Phong không mời tự vào, sắc mặt vẫn lại là thật không tốt.

Tần Phong xoay xoay cánh tay, vẻ mặt cẩn thận nhìn anh: "Sao vậy, tâm tình không tốt? Thi Thi nhà tôi chọc gì cậu?"

Cùng Bùi Dịch làm bằng hữu nhiều năm như vậy, tâm tư của anh tự nhiên hiểu biết. Nếu là chuyện công việc, Bùi Dịch sẽ không lộ ra bộ mặt ai oán này.

Bị anh nhìn thấu tâm sự, Bùi Dịch mặt đen lại, lạnh giọng nói: "Cậu cực kỳ rảnh rỗi? Không có ở công ty mình, mỗi ngày chạy tới nơi này của tôi làm cái gì?"

Tần Phong ngồi vào chiếc ghế tựa đối diện bàn công tác bắt chéo hai chân, nhìn anh nói: "Công ty tôi ở bên cạnh, đi vài bước là đến rồi. Tôi đi dạo nghỉ ngơi một chút không được sao? Dáng vẻ không giống như cậu, làm việc điên cuồng, một ngày hận không thể 24 giờ đều mang ra làm việc."

Thấy anh ta lại sắp dong dài nữa, Bùi Dịch không thể chịu đựng, trán nhăn lại, anh nhìn Tần Phong từ trên xuống dưới nói: "Cơ thể toàn nước bọt chó có rửa sạch chưa?"

"Chết tiệt, cậu còn dám nhắc lại?" Tần Phong mặt trầm tiếp xuống, người này thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.

Trước mắt anh lại hiện ra cảnh tượng tối hôm qua bị con chó điên kia áp ở dưới thân cuồng liếm, tức giận đến mặt đều tái, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đừng để tôi gặp lại con cho kia, nếu để cho tôi nhìn thấy, tôi nhất định bắt nó lột da, làm thành áo khoác da chó!"

Bùi Dịch nhàn nhạt nói: "Tôi ủng hộ cậu."

Con chó điên chết tiệt kia, xuất hiện không đến 24 giờ liền làm cho anh rước lấy một đống phiền toái, anh sớm đã xem không vừa mắt rồi.

Tần Phong nghi hoặc nhìn anh: "Sao vậy, con cho kia cả cậu cũng liếm rồi hả?"

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống: "Tôi cũng không giống người nào đó, có thuốc kích dục trong người."

" Bùi Dịch, cậu có phải huynh đệ của tôi không? Cậu có cần nhắc tới nó không!" Tần Phong tức điên.

Ngày hôm qua rõ ràng liền là ngoài ý muốn, không nghĩ tới là đúng lúc như vậy. Anh nhất định phải giết con chó điên kia.

Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, cầm lấy một phần văn kiện trên bàn mở xem ra, thuận miệng nói: "Giữa trưa muốn ăn cơm không?"

Tần Phong lập tức ngồi thẳng thân thể, cảnh giác nhìn Bùi Dịch: "Cậu lại có ý đồ gì?"

Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp. Anh mới không tin tưởng Bùi Dịch vô duyên vô cớ mời mình ăn cơm.

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc anh một cái, cười như không cười nói: "Sao vậy, không muốn?"

Tần Phong lập tức lắc đầu, anh dám từ chối sao?

Đến giữa trưa, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc tay dắt tay cùng đi quán cà phê bên cạnh Công ty.

Quán cà phê trang trí cực kỳ rất khác biệt, khung cảnh tao nhã, thành phần tri thức thời gian nghỉ ngơi đều thích tới nơi này.

"Nơi này món cá chuối rất rất ngon, cô muốn thử một lần không?" Ôn Ngọc điềm đạm nói.

Tô Thi Thi gật đầu, cô ăn cái gì không kén chọn, trên cơ bản ăn ngon là được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ." Tô Thi Thi chỉ vào vị trí bên cửa sổ nói. Ôn Ngọc gật đầu, hai người cùng đi đến bên kia.

"Tô Thi Thi?" Phía trước vang lên một thanh âm bén nhọ.

Tô Thi Thi vừa nghe đến thanh âm này, nhướng mày. Chết tiệt, ăn một bữa cơm cũng lại gặp phải cô ta.

"Thật sự là cô!" Phía trước Đoàn Ngọc Lộ đã đứng lên, nhìn đến Tô Thi Thi máu lập tức sôi lên, lập tức kích động lên.

"Ngọc Lộ, ngồi xuống." Đoàn Ngọc Tường vừa thấy biểu tình này của em gái liền biết sẽ xảy ra chuyện xấu, đây là nơi công cộng, muốn ồn ào cũng không có thể ở trong này.

"Chị!" Đoàn Ngọc Lộ cắn răng, liền quay đầu lại nhìn đến Đoàn Ngọc Tường mặt đã trầm xuống.

Trong lòng cô ta khẽ run rẩy, sợ chị mình mất hứng, chịu đựng tức giận ngồi trở lại vào vị trí, quay đầu oán hận trừng mắt nhìn Tô Thi Thi một cái.

Ngày hôm qua nếu không phải Tô Thi Thi mang theo chị cô ta đi đến Hà gia, cô ta cũng không đến mức bị chị mình hung hăng mang về Đoàn gia.

Còn có con chó của Tô Thi Thi, ngày hôm qua làm hại cô ta thiếu chút nữa không còn mặt mũi nhìn người khác. Lại còn nghe nói dám đem chó ngao Tây Tạng ông nội cô ta nuôi dưỡng cho khi dễ rồi.

"Thật sự là tiện nhân nuôi chó hoang!" Đoàn Ngọc Lộ ở trong lòng mắng thầm.

"Thi Thi, có muốn hay không đổi một nhà hàng khác?" Ôn Ngọc nhìn Đoàn đại tiểu thư cùng một chỗ với vị tiểu thư kia giống như đối Tô Thi Thi có ý thù địch, sợ Tô Thi Thi chịu thiệt, nhỏ giọng đề nghị.

Cô nói chuyện thanh âm rất nhỏ, cũng chỉ có Tô Thi Thi nghe được.

Nhưng không biết sao, bên cạnh Đoàn Ngọc Tường lại như Thuận Phong Nhĩ, đứng lên đối với Ôn Ngọc nói: "Xin lỗi, em gái tôi từ nhỏ bị chiều hư, mong hai người không để ở trong lòng."

"Không có không có..." Ôn Ngọc mặt một phen liền đỏ. Lần này đi cũng không được, không đi cũng không được, cô khó xử nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi nhìn cô cười cười, lôi kéo cô đi đến vị trí bên cạnh gần cửa sổ: "Ở trong này chịu đựng một chút cũng không sao, vẫn phải đi về đi làm mà."

Đến nơi nào gặp người không hợp ý, chẳng lẽ cô liền cơm cũng không ăn? Tô Thi Thi chưa bao giờ ngược đãi chính mình.

Ăn không ngon, phỏng chừng vẫn là chị em Đoàn gia.

Ôn Ngọc thấy thế cũng không nói gì, hai người gọi người phục vụ chọn món, bắt đầu nhỏ giọng tán gẫu.

"Chị xem bọn họ!" Đoàn Ngọc Lộ quay đầu nhìn Tô Thi Thi bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy, trong lòng càng thêm tức giận.

Dựa vào cái gì cô ta ở trong này như vậy sinh khí, mà Tô Thi Thi kia lại thoải mái yên ổn như vậy.

"Chị, chị phát hiện không vừa rồi cô ta nhìn cũng chưa từng nhìn chị liếc mắt một cái, chị để làm sao mỗi lần đều giúp cô ta nói chuyện." Đoàn Ngọc Lộ buồn bực nói.

Đừng tưởng rằng cô ta không biết, chị cô âm thầm một mực bên ông nội thay Tô Thi Thi nói chuyện, bằng không Tô Thi Thi kia kia phỏng chừng đã sớm bị ông nội đuổi đi rồi.

Đoàn Ngọc Tường chỉ là nhàn nhạt cười cười, chỉ cà phê trước mặt cô ta nói: "Ngoan, uống coffee của em đi."

Đoàn Ngọc Lộ chu mỏ, nghĩ đến bởi vì Tô Thi Thi làm hại cô ta hiện tại trong nhà vẫn còn bị canh chừng căng thẳng, trừ tìm chị̣ mình, không còn chỗ nào chứa cô ta. Trong lòng cô ta càng nghĩ càng sinh khí.

Lúc này, bên cạnh người phục vụ đang bưng đồ ăn đến cho Tô Thi Thi.

Đoàn Ngọc Lộ nhãn cầu xoay một vòng, thân thể yên lặng hướng lối đi nhỏ bên kia ngồi xuống. Đợi cho thời điểm người phục vụ đi đến, chân cô đột nhiên duỗi ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cẩn thận!" Tô Thi Thi âm thầm nhìn Đoàn Ngọc Lộ chuẩn bị vươn chân ra, roạt một phen liền từ chỗ ngồi đứng lên.

Người phục vụ hoàn toàn không chú ý tới, vấp phải chân Đoàn Ngọc Lộ, thân thể mất đi trọng tâm, người cấp tốc hướng mặt trước ngã, trên tay món ăn liền hướng tới Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi tay mắt lanh lẹ, đem món ăn chụp lại, thẳng tắp hướng tới Đoàn Ngọc Lộ bay tới.

"A!"

"A!"

Liên tiếp hai tiếng thét chói tai, Tô Thi Thi đỡ người phục vụ muốn ngã kia. Mà Đoàn Ngọc Lộ vừa vặn bị tất cả đồ ăn đổ lên người, thức ăn rơi ra, bắn tung tóe, cả người đều là nước canh.

"Tô Thi Thi cô điên rồi!" Đoàn Ngọc Lộ thét chói tai.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Người phục vụ thấy thế sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích.

"Người nào cho ngươi giải thích, cút cho ta!" Đòan Ngọc Lộ dơ tay, một cái tát liền đánh qua.

Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, theo bản năng chắn trước người phục vụ, chỉ nghe tát một tiếng, một cái tát nặng nề rơi trên mặt cô.

Tô Thi Thi chỉ cảm thấy đầu óc ông một tiếng, lập tức mặt nóng rát i.

"Ngọc Lộ!" Đoàn Ngọc Tường sắc mặt cũng là hơi đổi, ngẩng đầu đột nhiên thoáng nhìn ra cửa bíng dáng hai người đàn ông quen thuộc vô cùng đang đứng, bọn họ chính là đang mặt không chút thay đổi nhìn các cô ở nơi này.

Trong lòng cô ta căng thẳng, không hề nghĩ ngợi, trở tay liền cho em gái mình một cái tát, lạnh lùng quát: "Ngọc Lộ, em hơi quá đáng rồi!"

Tô Thi Thi đang muốn giáo huấn Đoàn Ngọc Lộ, không nghĩ tới bị Đoàn Ngọc Tường giành trước rồi. Cô có chút kinh ngạc, lại là muóin diễn tuồng náo nhiệt?

Ở cửa, Bùi Dịch cùng Tần Phong mặt trầm xuống đi nhanh tới.

Tô Thi Thi chú ý tới động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, cơ thể liền đóng băng.

Anh sao có thể ở nơi này?

"Chị, chị sao lại đánh em!" Đoàn Ngọc Lộ lúc này mới phản ứng kịp, bụm mặt, nước mắt lưng tròng nhìn chị mình.

Gần đây tới cùng là xảy ra chuyện gì? Cô ta thường xuyên bị người trong nhà đánh, mẹ đánh cô ta, cha đánh cô ta, hiện tại ngay cả chị cũng đánh cô ta.:,

Đoàn Ngọc Lộ trực tiếp liền òa khóc, ủy khuất vô cùng.

Đoàn Ngọc Tường lườm cô ta một cái, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho cô ta. Đứa đần độn này không thấy được Bùi Dịch bọn họ đến đây sao?

Vừa rồi Bùi Dịch nhất định thấy được Đoàn Ngọc Lộ đánh Tô Thi Thi, theo như tính tình của anh không dễ dàng tha các cô?

"Chú trẻ." Đoàn Ngọc Tường cũng không nói gì, chỉ là quay đầu đối với Bùi Dịch lên tiếng chào hỏi.

"Chú trẻ?" Đoàn Ngọc Lộ ngẩng đầu nhìn đến thật là Bùi Dịch, sợ tới mức mặt đều trắng, cũng không dám nói một câu.

"Chú trẻ, Ngọc Lộ em ấy không phải cố ý, vừa rồi thật là hiểu lầm, con cũng đã giáo huấn em ấy rồi." Đoàn Ngọc Tường vội vàng giải thích.

Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta một cái, lập tức hướng Tô Thi Thi đi tới. Đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm của cô, lấy tay vuốt ve mặt cô, ôn nhu hỏi: "Đau không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0