Thị uy
Trần Mạc Tranh
2024-07-23 13:03:03
"Bùi tiên sinh, người đã đến rồi?" Cô gái trong phòng nhìn Bùi Tĩnh đến
đứng ở cửa, trên mặt lập tức lộ ra một cái đại đại tươi cười, nhường cậu tiến vào.
Bùi Tĩnh gật gật đầu, cũng không tiếp tục đi vào, chỉ là nơi cửa lấy một tập văn kiện trong cặp công văn ra đưa cô gái kia: "Luật sư đã giúp cô xử lý tốt. Những chuyện tiếp theo tôi sẽ để cho luật sư trực tiếp với liên hệ với cô."
Cô gái kia thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) tiếp nhận, liên tục gật đầu nói lời cảm ơn: "Thật sự là thật cám ơn cậu rồi!"
Chỉ là nói xong, trên mặt cô gái kia lộ ra quét xuống ngượng nghịu.
Bùi Tĩnh nhíu mày hỏi: "Hắn tới tìm cô rồi hả?"
Cô gái kia sửng sốt, sau đó hơi gật đầu nói: "Đều đã là lỗi của tôi. Tôi quá nghĩ muốn gặp con, đã nghĩ gọi điện thoại cho mẹ tôi, để cho bà giúp tôi đi tìm con, nghĩ muốn cùng thằng bé trò chuyện. Đúng là không nghĩ tới bị hắn phát hiện rồi. Biết số điện thoại nơi này liền vẫn gọi điện thoại đến. Tôi, tôi bất đắc dĩ liền đem dây điện thoại rút ra. Nhưng mà tôi sợ hắn sớm hay muộn cũng tìm tới nơi này."
Bùi Tĩnh sắc mặt trầm trầm, nhưng cũng không nói gì được, chỉ nói: "Cô yên tâm, tôi đã thông báo với bảo an, bọn họ hẳn không để cho hắn tiến vào."
"Thật sự là rất cảm tạ cậu rồi!" Cô gái kia thở dài, nói, "Tôi thật sự rất mong giành được quyền nuôi con, hắn tính tình quá không tốt, biết hắn có thể ngược đãi con của tôi hay không..."
Cô gái kia nói xong nói hốc mắt liền hồng lên. Con của cô ta mới bảy tháng, cô ta thật sự không nỡ.
"Luật sư sẽ giúp cô giành quyền nuôi dưỡng, nhẫn nại một thời gian ngắn nữa." Bùi Tĩnh không có kinh nghiệm xử lý việc này, cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Cứu cô gái này cũng chỉ là tùy hứng nhất thời, nếu cứu sẽ quản tới cùng.
"Cô ở trong này an tâm ở lại đi. Tôi sẽ phái người đi thông báo." Bùi Tĩnh nói xong cầm lấy cặp công văn đi ra ngoài, "Sớm một chút nghỉ ngơi."
Cậu nói xong liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lấy gia thế cùng thực lực của cậu, muốn giúp cô gái này giải quyết xong vụ ly hôn kia cũng không khó. Nhưng mà cậu không hề nghĩ muốn mọi chuyện đều phải dùng sức mạnh hay thủ đoạn cứng rắn, mà là để cho luật sư làm theo trình tự tố tụng li hôn bình thường.
Nhưng chồng của cô gái này là một kẻ rất khó nhằn, quả thực liền là du côn lưu manh, xử lý quả thật có chút khó.
Liền tính Bùi Tĩnh biết chuyện này khả năng lại có chút phiền toái, mà khi sáng ngày hôm sao người chồng kia đột nhiên mang theo người đến trước Cao ốc Hợp Hán Kiến Nghiệp thị uy khi đó, lại vẫn là có chút ngoài ý muốn.
"Bùi tổng, dưới lầu có người đàn ông ba mươi mấy tuổi dẫn theo một đám người đến. Lại còn giăng băng rôn kéo biểu ngữ nói trả lại vợ cho hắn. Các nhân viên an ninh đuổi đều đã đuổi không đi, còn nói muốn dẫn phóng viên đến. Gần đây công ty của con chúng ta đang đưa ra thị trường, nếu lỡ xử lý không tốt khả năng sẽ ảnh hưởng không tốt." Ngải Lâm đi đến trong văn phòng nói.
Bùi Tĩnh đang ở đứng cửa sổ nhìn dưới lầu. Từ góc độ cao như vậy nhìn xuống, người dưới lầu rất nhỏ, càng thêm nghe không được lời bọn họ nói. Nhưng mà cậu có thể tưởng tượng đến người đàn ông kia sẽ nói cái gì đó, lại có thái độ ngang tàng hung bạo như thế.
Bởi vì lúc trước cậu lần đầu tiên nhìn thấy cô gái kia khi đó, chính là đang bị chồng cô ta ức hiếp.
"Để cho bộ phận quan hệ xã hội đi theo chân bọn họ can thiệp." Bùi Tĩnh nói.
Ngải Lâm gật đầu thối đi ra ngoài. Bộ phận quan hệ xã hội rất nhanh liền phái đại biểu xuống đàm phán.
Nhưng người đàn ông kia ngọt nhạt không ăn, bất luận nói cái gì đều chỉ là muốn gặp vợ, điều kiện gì đều đã không đồng ý.
Người vây lại chung quanh xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, mắt thấy liền muốn dẫn tới giao thông hỗn loạn, bộ phận quan hệ xã hội không thể không gọi bảo an, đem những người này mạnh mẽ mang đi.
Tần Như Ngọc biết đến thời điểm, những người đó đã đi rồi. Cô là từ Bùi Ngôn nơi đó nghe được.
"Em là nói hắn là chồng của cô gái kia?" Tần Như Ngọc nghe được sợ ngây người, "Cô gái kia đã kết hôn, lại còn chưa ly hôn?"
"Nói thừa, chị hẳn không thật sự cho rằng chú trẻ của em sẽ nhìn tới cô ta đi? Người vừa già lại xấu như thế, đã sinh con, lại vẫn từng kết hôn. Ánh mắt chú trẻ em làm sao có thể tệ như thế?" Bạn nhỏ Bùi Ngôn trợn mắt nhìn Tần Như Ngọc liếc mắt một cái, nói thầm: "Thật không biết con gái các người suy nghĩ cái gì, vừa gặp phải tình yêu, chỉ số thông minh liền biến thành số âm."
"Cái tên nhóc này!" Tần Như Ngọc tức giận đến cái mũi đều nhanh méo lệch. Đúng là suy nghĩ đến chính mình trước xoắn xuýt lâu như vậy, thương tâm khổ sở thực ra là một trận hiểu lầm, mặt cô từ từ đỏ.
Chỉ số thông minh quả thật là số âm
Tần Như Ngọc hỏi: "Bùi Tĩnh cứu cô ta, thật sự chỉ là nhất thời hảo tâm?"
"Chẳng thế thì là vì cái gì? Chị ngẫm lại xem chú trẻ của em mỗi ngày trăm công nghìn việc, có chút phương diện chung quy có phần tinh thần khiếm khuyết. Cho nên chú ấy đã nghĩ ngẫu nhiên làm mấy chuyện tốt điều chỉnh một phen."
"Ngừng! Việc này là mẹ em nói cho em đi?" Tần Như Ngọc vội vàng kêu ngừng. Cô đến bây giờ nếu là lại vẫn nghe không hiểu, liền sống uổng phí hai mươi năm rồi.
Bùi Ngôn dù thông minh cũng không có khả năng nói ra mấy lời già dặn như thế.
Bùi Ngôn bị cô vạch trần cũng không giận, nói: "Mẹ em nói, chị nếu hiểu được liền đi làm việc mà trong lòng chị thật sự nghĩ muốn làm, đừng chờ đến tương lai hối hận."
"Vì cái gì các người mỗi người đều đã giống như so với bản thân chị càng hiểu rõ tâm sự của mình?" Tần Như Ngọc có chút bất đắc dĩ nói.
Nhưng trong lòng quả thật nổi lên một tầng tâm tư khác.
Trước cô giống như nghĩ muốn buông tay.
Cô không dám trực tiếp đi tìm Bùi Tĩnh, nghĩ nghĩ vẫn lại là trước để cho người ta đi điều tra cô gái kia một phen. Thông qua cuộc điều tra này cô đã có chút dậy lên đồng cảm giống cậu.
"Thường xuyên bị bạo hành, thiếu chút nữa bị bán đi?" Lúc Tần Như Ngọc nhìn đến những thứ tư liệu này khi đó, ánh mắt đều đã trừng lớn rồi. Ở trong thế giới của cô cho tới bây giờ không gặp qua loại chuyện chỉ có ở trong TV mới nhìn đến qua, đúng là hiện tại chuyện như thế vậy mà rõ ràng đã xảy ra bên người.
Mà ngày hôm sau khi người đàn ông kia lại mang theo người tranh cãi ầm ĩ thời điểm, Tần Như Ngọc chỉ cảm thấy sắp bốc hỏa rồi.
"Quả thực không bằng cầm thú!" Tần Như Ngọc nắm chặt quả đấm nghĩ nghĩ, cảm thấy được trị phần ngọn không trừng trị tận gốc, vẫn lại là xuống tay từ cô gái kia trước.
Cô lái xe trực tiếp đi đến căn hộ của Bùi Tĩnh, cửa mở thời điểm, gặp được cái cô gái quay mặt cùng Tô Thi Thi rất giống kia.
Nhưng mà lúc chính diện nhìn thời điểm, cô phát hiện cô quả thật hiểu lầm ghê gớm. Cô gái này một chút cũng không giống Tô Thi Thi, liền tính lúc này lại quay mặt nhìn xem thời điểm, cô phát hiện cũng không có giống nhau quá nhiều.
"Thì ra đối với chuyện mình sợ hãi, người ta sẽ thêm vào tưởng tượng, sau đó tự cho rằng cái chuyện này là thật." Tần Như Ngọc nhớ tới trước có vị chuyên gia tình yêu nói qua những lời này, trong lòng có chút phỉ nhổ chính mình.
Cô đúng là ngốc quá.
"Xin hỏi cô là?" Cô gái kia nhìn về phía Tần Như Ngọc trong mắt có quét xuống sợ hãi. Nếu không phải Bùi Tĩnh nói qua chồng cô ta tiến vào không được chỗ này, cô ta cũng sẽ không ra mở cửa.
"Cô là chị Tiểu Lan đi? Tôi tên là Tần Như Ngọc, là em gái của Bùi Tĩnh." Tần Như Ngọc nói.
"Xin chào." Tiểu Lan lập tức buông xuống cảnh giác, để cho cô tiến vào mà nói, "Bùi tiên sinh không ở trong này, cô muốn tìm cậu ấy mà nói có thể gọi điện thoại cho cậu ấy."
"Tôi không phải tìm đến anh ấy, tôi là đến tìm chị." Tần Như Ngọc chi tiết nói, "Tôi cũng không có ác ý, tôi cùng anh tôi một dạng, là đến đây giúp cô."
"Cảm ơn cô!" Tiểu Lan trong mắt hiện lên quét xuống ảm đạm, hiển nhiên là muốn kể thảm mình trải qua.
Tần Như Ngọc lôi kéo cô ta đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, ôn nhu nói: "Chị đừng sợ, tôi đến là muốn hỏi chị một chút, chị có biết chồng của chị hiện tại mang theo người đến dưới công ty tôi gây chuyện hay không?"
"Cô nói cái gì?" Tiểu Lan sắc mặt một phen liền trắng, hiển nhiên trước cô ta cũng không biết chuyện này.
"Trước đừng có gấp." Tần Như Ngọc thấy cô ta như là thật sự không biết khẩn trương trấn an, "Chị đừng sợ, chúng tôi cũng không phải sợ hắn, chỉ là nghĩ muốn xem trước thái độ của chị."
"Tôi, tôi nghĩ muốn ly hôn..." Tiểu Lam cắn răng nói, "Tôi nghĩ muốn mang theo con mình rời khỏi hắn, nhưng hắn không nghĩ muốn ly hôn với tôi, cũng không nghĩ muốn giao con lại cho tôi. Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ. Bùi tiên sinh nói cậu ấy sẽ giúp tôi."
Bùi Tĩnh gật gật đầu, cũng không tiếp tục đi vào, chỉ là nơi cửa lấy một tập văn kiện trong cặp công văn ra đưa cô gái kia: "Luật sư đã giúp cô xử lý tốt. Những chuyện tiếp theo tôi sẽ để cho luật sư trực tiếp với liên hệ với cô."
Cô gái kia thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) tiếp nhận, liên tục gật đầu nói lời cảm ơn: "Thật sự là thật cám ơn cậu rồi!"
Chỉ là nói xong, trên mặt cô gái kia lộ ra quét xuống ngượng nghịu.
Bùi Tĩnh nhíu mày hỏi: "Hắn tới tìm cô rồi hả?"
Cô gái kia sửng sốt, sau đó hơi gật đầu nói: "Đều đã là lỗi của tôi. Tôi quá nghĩ muốn gặp con, đã nghĩ gọi điện thoại cho mẹ tôi, để cho bà giúp tôi đi tìm con, nghĩ muốn cùng thằng bé trò chuyện. Đúng là không nghĩ tới bị hắn phát hiện rồi. Biết số điện thoại nơi này liền vẫn gọi điện thoại đến. Tôi, tôi bất đắc dĩ liền đem dây điện thoại rút ra. Nhưng mà tôi sợ hắn sớm hay muộn cũng tìm tới nơi này."
Bùi Tĩnh sắc mặt trầm trầm, nhưng cũng không nói gì được, chỉ nói: "Cô yên tâm, tôi đã thông báo với bảo an, bọn họ hẳn không để cho hắn tiến vào."
"Thật sự là rất cảm tạ cậu rồi!" Cô gái kia thở dài, nói, "Tôi thật sự rất mong giành được quyền nuôi con, hắn tính tình quá không tốt, biết hắn có thể ngược đãi con của tôi hay không..."
Cô gái kia nói xong nói hốc mắt liền hồng lên. Con của cô ta mới bảy tháng, cô ta thật sự không nỡ.
"Luật sư sẽ giúp cô giành quyền nuôi dưỡng, nhẫn nại một thời gian ngắn nữa." Bùi Tĩnh không có kinh nghiệm xử lý việc này, cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Cứu cô gái này cũng chỉ là tùy hứng nhất thời, nếu cứu sẽ quản tới cùng.
"Cô ở trong này an tâm ở lại đi. Tôi sẽ phái người đi thông báo." Bùi Tĩnh nói xong cầm lấy cặp công văn đi ra ngoài, "Sớm một chút nghỉ ngơi."
Cậu nói xong liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lấy gia thế cùng thực lực của cậu, muốn giúp cô gái này giải quyết xong vụ ly hôn kia cũng không khó. Nhưng mà cậu không hề nghĩ muốn mọi chuyện đều phải dùng sức mạnh hay thủ đoạn cứng rắn, mà là để cho luật sư làm theo trình tự tố tụng li hôn bình thường.
Nhưng chồng của cô gái này là một kẻ rất khó nhằn, quả thực liền là du côn lưu manh, xử lý quả thật có chút khó.
Liền tính Bùi Tĩnh biết chuyện này khả năng lại có chút phiền toái, mà khi sáng ngày hôm sao người chồng kia đột nhiên mang theo người đến trước Cao ốc Hợp Hán Kiến Nghiệp thị uy khi đó, lại vẫn là có chút ngoài ý muốn.
"Bùi tổng, dưới lầu có người đàn ông ba mươi mấy tuổi dẫn theo một đám người đến. Lại còn giăng băng rôn kéo biểu ngữ nói trả lại vợ cho hắn. Các nhân viên an ninh đuổi đều đã đuổi không đi, còn nói muốn dẫn phóng viên đến. Gần đây công ty của con chúng ta đang đưa ra thị trường, nếu lỡ xử lý không tốt khả năng sẽ ảnh hưởng không tốt." Ngải Lâm đi đến trong văn phòng nói.
Bùi Tĩnh đang ở đứng cửa sổ nhìn dưới lầu. Từ góc độ cao như vậy nhìn xuống, người dưới lầu rất nhỏ, càng thêm nghe không được lời bọn họ nói. Nhưng mà cậu có thể tưởng tượng đến người đàn ông kia sẽ nói cái gì đó, lại có thái độ ngang tàng hung bạo như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì lúc trước cậu lần đầu tiên nhìn thấy cô gái kia khi đó, chính là đang bị chồng cô ta ức hiếp.
"Để cho bộ phận quan hệ xã hội đi theo chân bọn họ can thiệp." Bùi Tĩnh nói.
Ngải Lâm gật đầu thối đi ra ngoài. Bộ phận quan hệ xã hội rất nhanh liền phái đại biểu xuống đàm phán.
Nhưng người đàn ông kia ngọt nhạt không ăn, bất luận nói cái gì đều chỉ là muốn gặp vợ, điều kiện gì đều đã không đồng ý.
Người vây lại chung quanh xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, mắt thấy liền muốn dẫn tới giao thông hỗn loạn, bộ phận quan hệ xã hội không thể không gọi bảo an, đem những người này mạnh mẽ mang đi.
Tần Như Ngọc biết đến thời điểm, những người đó đã đi rồi. Cô là từ Bùi Ngôn nơi đó nghe được.
"Em là nói hắn là chồng của cô gái kia?" Tần Như Ngọc nghe được sợ ngây người, "Cô gái kia đã kết hôn, lại còn chưa ly hôn?"
"Nói thừa, chị hẳn không thật sự cho rằng chú trẻ của em sẽ nhìn tới cô ta đi? Người vừa già lại xấu như thế, đã sinh con, lại vẫn từng kết hôn. Ánh mắt chú trẻ em làm sao có thể tệ như thế?" Bạn nhỏ Bùi Ngôn trợn mắt nhìn Tần Như Ngọc liếc mắt một cái, nói thầm: "Thật không biết con gái các người suy nghĩ cái gì, vừa gặp phải tình yêu, chỉ số thông minh liền biến thành số âm."
"Cái tên nhóc này!" Tần Như Ngọc tức giận đến cái mũi đều nhanh méo lệch. Đúng là suy nghĩ đến chính mình trước xoắn xuýt lâu như vậy, thương tâm khổ sở thực ra là một trận hiểu lầm, mặt cô từ từ đỏ.
Chỉ số thông minh quả thật là số âm
Tần Như Ngọc hỏi: "Bùi Tĩnh cứu cô ta, thật sự chỉ là nhất thời hảo tâm?"
"Chẳng thế thì là vì cái gì? Chị ngẫm lại xem chú trẻ của em mỗi ngày trăm công nghìn việc, có chút phương diện chung quy có phần tinh thần khiếm khuyết. Cho nên chú ấy đã nghĩ ngẫu nhiên làm mấy chuyện tốt điều chỉnh một phen."
"Ngừng! Việc này là mẹ em nói cho em đi?" Tần Như Ngọc vội vàng kêu ngừng. Cô đến bây giờ nếu là lại vẫn nghe không hiểu, liền sống uổng phí hai mươi năm rồi.
Bùi Ngôn dù thông minh cũng không có khả năng nói ra mấy lời già dặn như thế.
Bùi Ngôn bị cô vạch trần cũng không giận, nói: "Mẹ em nói, chị nếu hiểu được liền đi làm việc mà trong lòng chị thật sự nghĩ muốn làm, đừng chờ đến tương lai hối hận."
"Vì cái gì các người mỗi người đều đã giống như so với bản thân chị càng hiểu rõ tâm sự của mình?" Tần Như Ngọc có chút bất đắc dĩ nói.
Nhưng trong lòng quả thật nổi lên một tầng tâm tư khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước cô giống như nghĩ muốn buông tay.
Cô không dám trực tiếp đi tìm Bùi Tĩnh, nghĩ nghĩ vẫn lại là trước để cho người ta đi điều tra cô gái kia một phen. Thông qua cuộc điều tra này cô đã có chút dậy lên đồng cảm giống cậu.
"Thường xuyên bị bạo hành, thiếu chút nữa bị bán đi?" Lúc Tần Như Ngọc nhìn đến những thứ tư liệu này khi đó, ánh mắt đều đã trừng lớn rồi. Ở trong thế giới của cô cho tới bây giờ không gặp qua loại chuyện chỉ có ở trong TV mới nhìn đến qua, đúng là hiện tại chuyện như thế vậy mà rõ ràng đã xảy ra bên người.
Mà ngày hôm sau khi người đàn ông kia lại mang theo người tranh cãi ầm ĩ thời điểm, Tần Như Ngọc chỉ cảm thấy sắp bốc hỏa rồi.
"Quả thực không bằng cầm thú!" Tần Như Ngọc nắm chặt quả đấm nghĩ nghĩ, cảm thấy được trị phần ngọn không trừng trị tận gốc, vẫn lại là xuống tay từ cô gái kia trước.
Cô lái xe trực tiếp đi đến căn hộ của Bùi Tĩnh, cửa mở thời điểm, gặp được cái cô gái quay mặt cùng Tô Thi Thi rất giống kia.
Nhưng mà lúc chính diện nhìn thời điểm, cô phát hiện cô quả thật hiểu lầm ghê gớm. Cô gái này một chút cũng không giống Tô Thi Thi, liền tính lúc này lại quay mặt nhìn xem thời điểm, cô phát hiện cũng không có giống nhau quá nhiều.
"Thì ra đối với chuyện mình sợ hãi, người ta sẽ thêm vào tưởng tượng, sau đó tự cho rằng cái chuyện này là thật." Tần Như Ngọc nhớ tới trước có vị chuyên gia tình yêu nói qua những lời này, trong lòng có chút phỉ nhổ chính mình.
Cô đúng là ngốc quá.
"Xin hỏi cô là?" Cô gái kia nhìn về phía Tần Như Ngọc trong mắt có quét xuống sợ hãi. Nếu không phải Bùi Tĩnh nói qua chồng cô ta tiến vào không được chỗ này, cô ta cũng sẽ không ra mở cửa.
"Cô là chị Tiểu Lan đi? Tôi tên là Tần Như Ngọc, là em gái của Bùi Tĩnh." Tần Như Ngọc nói.
"Xin chào." Tiểu Lan lập tức buông xuống cảnh giác, để cho cô tiến vào mà nói, "Bùi tiên sinh không ở trong này, cô muốn tìm cậu ấy mà nói có thể gọi điện thoại cho cậu ấy."
"Tôi không phải tìm đến anh ấy, tôi là đến tìm chị." Tần Như Ngọc chi tiết nói, "Tôi cũng không có ác ý, tôi cùng anh tôi một dạng, là đến đây giúp cô."
"Cảm ơn cô!" Tiểu Lan trong mắt hiện lên quét xuống ảm đạm, hiển nhiên là muốn kể thảm mình trải qua.
Tần Như Ngọc lôi kéo cô ta đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, ôn nhu nói: "Chị đừng sợ, tôi đến là muốn hỏi chị một chút, chị có biết chồng của chị hiện tại mang theo người đến dưới công ty tôi gây chuyện hay không?"
"Cô nói cái gì?" Tiểu Lan sắc mặt một phen liền trắng, hiển nhiên trước cô ta cũng không biết chuyện này.
"Trước đừng có gấp." Tần Như Ngọc thấy cô ta như là thật sự không biết khẩn trương trấn an, "Chị đừng sợ, chúng tôi cũng không phải sợ hắn, chỉ là nghĩ muốn xem trước thái độ của chị."
"Tôi, tôi nghĩ muốn ly hôn..." Tiểu Lam cắn răng nói, "Tôi nghĩ muốn mang theo con mình rời khỏi hắn, nhưng hắn không nghĩ muốn ly hôn với tôi, cũng không nghĩ muốn giao con lại cho tôi. Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ. Bùi tiên sinh nói cậu ấy sẽ giúp tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro