Chú À Đừng Nên Thế

Thực xin lỗi

Trần Mạc Tranh

2024-07-23 13:03:03

"Tần Phong." Ôn Ngọc nói chuyện âm thanh rất nhỏ, giống như kẻ trộm liếc mắt một, "Em tìm chỗ trốn đi rồi."

"Em ở nơi nào?" Tần Phong hít sâu một hơi, hỏi.

Ôn Ngọc không dám nói cho anh, chỉ thật sự nói: "Ở một chỗ cực kỳ an toàn. Anh ... Ở nhà sao?"

Tần Phong nhướng mày, chỉ cảm thấy cô không giống như là hiểu lầm chuyện của anh cùng Lý Hinh Nhi mới rời đi.

Anh nghĩ nghĩ, dằn lại tính tình hỏi: "Làm sao vậy?"

Ôn Ngọc xoắn xuýt một hồi, cảm thấy được cần phải nhắc nhở anh một tiếng, bằng không Hồng Tinh Huy lại tìm tới anh thì làm sao bây giờ?

"Em buổi sáng ở nhà, nhận được một chuyển phát." Cô dừng một chút, trong âm thanh hơn một chút sợ hãi, "Là Hồng Tinh Huy kí gửi đến."

Tần Phong nghe xong liền trầm mặc, ở nơi cô nhìn không thấy, quả đấm gắt gao nắm chặt lại.

Hồng Tinh Huy! Khó trách cô ngốc này lại đột nhiên chạy trốn!

"Ngu ngốc, em hôm nay làm cực kỳ tốt." Tần Phong trầm giọng nói.

Hiện tại, cô ít nhất sẽ gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết cô cực kỳ an toàn.

"Tần Phong, anh nhất định phải cẩn thận. Nếu hắn lại tới tìm anh gây phiền toái, nhất định không cần khách khí!" Ôn Ngọc thở phì phì nói.

Cô nghĩ tới cái đầu heo máu chảy đầm đìa vừa rồi kia , vừa là sợ hãi lại là tức giận, hận không thể đem đầu heo kia nện vào trên mặt Hồng Tinh Huy.

"Ở yên nơi đó không nên lộn xộn, điện thoại cũng không cho tắt máy." Tần Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Ôn Ngọc không biết anh lời này là có ý tứ gì, sợ anh tức giận, cực kỳ nghe lời không có tắt máy.

Lúc này đã là giữa trưa, Tần Phong cùng cô nói chuyện điện thoại xong, cũng không có trực tiếp đi tìm cô, mà là trở về công ty.

Bùi Dịch phủi tay nghỉ hưu sớm, hiện ở trong công ty quyết sách đều đã cần anh giải quyết, thật sự bận rộn vô cùng.

Ôn Ngọc cùng Tần Phong nói chuyện điện thoại xong, cả người đều đã thả lỏng rất nhiều, an tâm rồi lại đi đến phòng làm việc của Tô Thi Thi vẽ bản thiết kế.

Năm năm qua, cô một lần nữa dùng một tên giả tạo ra một con đường của nhà thiết kế cho chính mình. Hiện giờ trong công việc, vẫn như cũ đã có chút danh tiếng.

Cô làm việc thời điểm luôn luôn đặc biệt đắm chìm, không màn thế tục, an tĩnh mà mỹ hảo. Chờ cô vẽ xong một bản thiết kế, đều đã là buổi tối. Ăn cơm tối, nên ngủ.

Cùng Tần Phong bên nhau trải qua hai ngày, hiện giờ biến thành một người, Ôn Ngọc nằm ở trên giường, lại là làm thế nào cũng đều ngủ không được.

"Bảo mình không cần tắt máy, lại không gọi điện thoại đến, hừ." Ôn Ngọc chăm chú nhìn di động, ngầm cân nhắc, muốn lấy một số lạ vụng trộm nhắn tin cho Tần Phong hay không.

Năm năm qua, loại chuyện này cô cũng không ít lần làm.

Chỉ là nhớ đi nhớ lại, cô liền mệt đến mức ngủ thiếp đi. Ngủ được mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác như là có thứ gì đó đang vang.

"Người nào?" Ôn Ngọc nhất thời tỉnh táo, bật dậy ngồi ở trên giường, khẩn trương nhìn cửa sổ.

Cô nghe được tiếng động chính là từ cửa sổ bên kia vọng lại!

Bỗng nhiên, cô thoáng nhìn phía sau bức màn có bóng người. Rất cao rất lớn, ở trong màn đêm có vẻ khủng bố hơn nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"A!" Ôn Ngọc một tiếng thét chói tai, trong đầu cái thứ nhất loé lên chính là cái đầu heo máu chảy đầm đìa buổi sáng nhận được kia.

"Hồng Tinh Huy... Hắn tìm đến đây! Hắn tìm đến đây!" Ôn Ngọc hoảng sợ té ngã xuống giường, run rẩy cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm cái bóng người ở sau bức màn mặt kia.

Tay người đó vén lên bức màn, chính đang hướng tới phía cô đi đến rồi !

Phòng trong cực kỳ tối, tầm mắt rất mơ hồ, Ôn Ngọc chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng đại khái của người kia.

Người này thân cao cùng Hồng Tinh Huy không sai biệt lắm, nhìn không ra béo gầy, chỉ mơ hồ cảm thấy được người này động tác cực kỳ chậm chạp, rất giống con ma ốm Hồng Tinh Huy kia.

"Không..." Ôn Ngọc gắt gao cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, gần như tuyệt vọng.

"Hắn vì cái gì sẽ tìm tới chỗ này! Vì cái gì lại là không buông tha mình!" Ôn Ngọc trước kia luôn không thích suy nghĩ những chuyện phức tạp như vậy, nhưng mà hiện giờ ác ma kia lại xuất hiện, hơn nữa lập tức sẽ bắt lấy cô!

Bị hắn bắt đi...

Ôn Ngọc chỉ cần suy nghĩ đến hậu quả, liền kìm lòng không nổi phát run.

Nếu bị Hồng Tinh Huy bắt đi, hắn nhất định sẽ hành hạ Tần Phong!

"Không được, Ôn Ngọc mày phải muốn dũng cảm một chút. Mày đã trốn tránh năm năm, đủ rồi!" Ôn Ngọc ở trên bắp đùi mình ra sức nhéo một, đau đến nước mắt cô lập tức liền rớt xuống.

Cô hít sâu một hơi, thừa dịp bóng tối đụng đến đèn bàn trên tủ đầu giường, hai chân dùng lực, mạnh từ trong góc liền xông ra ngoài.

"Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!" Ôn Ngọc liều mạng nghĩ muốn đồng quy vu tận, điên rồi một dạng đánh tới cái bóng đen kia.

"Ưm..." Người đàn ông kia kêu lên một tiếng đau đớn, tuy đã cố gắng cẩn thận, nhưng vẫn lại là dọa đến cô, lúc này đau lòng ôm lấy cô.

Ôn Ngọc bị người kia ôm lấy không cử động được, dây cung cuối cùng trong đầu đã căng lên đến sau cùng cũng đứt đoạn, hét lên một tiếng, há mồm liền cắn.

Gắt gao cắn, hung hăng xé rách, triệt để điên rồi.

Lo lắng hãi hùng năm năm, cô thật sự chịu đủ rồi!

"Quân nhi! Là anh, bình tỉnh một chút, là anh." Tần Phong lập tức liền luống cuống, đến đau đớn cũng đều đã bất chấp, vội vàng hô.

Anh vốn định vụng trộm tiến vào, nhưng nào biết đâu rằng sẽ biến thành cái dạng này.

"Anh là cái đồ biến thái, tôi giết anh! Tôi muốn giết anh!" Ôn Ngọc điên rồi một dạng, đâu nào nghe được đến lời của anh nói, dùng hết khí lực cha sinh mẹ đẽ đến giờ đánh anh.

"Chết tiệt!" Tần Phong trầm thấp rủa một tiếng, muốn giữ lấy tay cô, nhưng Ôn Ngọc cái cô gái này bình thường mềm yếu, đến lúc phát điên lên quả thật không dám coi thường.

Mới một hồi, trên mặt trên cánh tay của anh đều là vết cào cấu.

Tần Phong mâu sắc trầm xuống, nâng bàn tay đánh vào sau gáy cô.

Tiếng thét chói tai im bặt đình chỉ, Ôn Ngọc thân thể mềm nhũn, liền ngã xuống.

Tần Phong giữ được cô, mượn ánh trăng nhìn cô nhắm chặt mắt, đau lòng tới cực điểm.

"Bốp!" Anh đánh chính mình một tát, tự trách không thôi.

Không có việc gì leo cửa sổ làm cái gì, xây giờ dọa cô sợ thành như vậy.

"Đồ ngốc." Tần Phong ôm Ôn Ngọc đặt đến trên giường, vặn mở đèn đầu giường, nhìn đến cô nước mắt ràn rụa, mềm lòng được rối tinh rối mù.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đồ ngốc này là coi anh như Hồng Tinh Huy sao?

Nhớ tới Ôn Ngọc vừa rồi tư thế liều mạng, Tần Phong lại là đau lòng lại là vui vẻ.

"Về sau không được như vậy không sợ đau tiếc chính mình." Tần Phong ôn nhu nói xong, để sát vào mặt cô.

Anh đang muốn hôn cô, Ôn Ngọc hôn mê bỗng nhiên hét lên một tiếng, dơ tay liền cấp cho anh một quyền.

"Ưm..." Tần Phong băng bó con mắt bị đánh, đau đến nghiến răng.

Cô gái này khí lực...

"Tần Phong, chạy mau, em giúp anh ngăn hắn lại!" Ôn Ngọc thét chói tai tỉnh lại, không biết đâu nào tới khí lực, mạnh từ trên giường chạy trốn, liền muốn đi liều mạng.

Rõ ràng sợ hãi như thế, lại gắng phải làm bộ như kiên cường.

"Quân nhi!" Tần Phong dùng lực ôm lấy cô, đem mặt cô ấn vào trong lồng ngực mình, "Là anh, không cần sợ, là anh."

"Tần Phong?" Ôn Ngọc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt quen thuộc của anh, oa một tiếng liền khóc.

"Tần Phong, Tần Phong..." Ôn Ngọc gắt gao ôm anh, không ngừng kêu tên của anh.

Cái gì băn khoăn, cái gì không dám, ở một khắc này toàn bộ đều đã hóa thành hư vô.

Cô chỉ biết là, lúc cô cho rằng chính mình muốn chết một khắc kia, cả đầu đều là anh.

Mà ở một khắc nguy hiểm nhất kia, vĩnh viễn là anh ở bên người cô.

"Ngọc, cô phải dũng cảm một chút, không cần lại tự hành hạ chính mình. Vài năm nay, Tần Phong sống một chút cũng đều đã không vui." Cô nhớ tới Tô Thi Thi trước khi lên máy bay đã nhắn với cô những lời kia, nước mắt mãnh liệt trào ra.

"Tần Phong, thực xin lỗi, là lỗi của em... Đều là do em quá vô dụng. Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi." Ôn Ngọc núp ở trong lòng Tần Phong, hu hu khóc lớn lên.

Trong năm năm này, mỗi ngày của cô đều như sống trong địa ngục, không lúc nào vui vẻ. Mỗi ngày giống người đần độn một dạng đi theo bóng dáng của anh, sợ bị anh phát hiện, vẫn còn sợ bị Hồng Tinh Huy phát hiện.

"Quân nhi!" Tần Phong gắt gao ôm cô, kích động đến hốc mắt đều đã đỏ.

Anh ngẩng đầu, ra sức chớp chớp mắt, mới không để cho nước mắt rơi xuống.

Đồ ngốc này, rốt cục nghĩ thông suốt rồi !

"Không cần lại rời khỏi anh rồi." Tần Phong thở dài một tiếng, hôn lên cái trán của cô, hận không thể nhét cô vào trong thân thể mình.

"Nhưng mà Hồng Tinh Huy thì phải làm sao bây giờ? Hắn đều đã tìm tới chỗ này rồi. Nếu lỡ hắn..."

"Không có nếu lỡ." Tần Phong cắt ngang lời cô nói, nhìn chằm chằm ánh mắt cô, gằn từng chữ nói, "Ôn Ngọc, sự sợ hãi của em anh có thể hiểu được, em là vì muốn tốt cho anh, anh cũng hiểu được, anh đã cấp cho hai chúng ta thời gian năm năm để nghĩ rõ ràng chuyện này."

"Năm năm rồi, anh mỗi ngày đều đã suy nghĩ, anh lựa chọn em, em chọn anh đến cùng phải sai lầm hay không." Tần Phong hít sâu một hơi, vẻ mặt là chưa từng có nghiêm túc quá, "Em nói cho anh biết đi, chúng ta chỉ là cả hai đều yêu nhau, tới cùng là sai chỗ nào?"

Tần Phong ngón tay vuốt ve đôi má Ôn Ngọc, ánh mắt dịu dàng mềm mại vô cùng: "Bảo bối, anh chỉ cho phép em yếu đuối một lần, hiện tại đã đến lúc, em tất phải theo anh cùng nhau đối mặt!"

Không cho nói lời cự tuyệt, lộ ra quyết tâm bá đạo . Tần Phong vẫn đều sợ dọa đến cô, anh cho tới bây giờ cũng không phải là người có nhiều kiên nhẫn.

Năm năm, đã là cực hạn của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0