Anh bị điên à?
Bạch Vũ Mịch
2024-07-03 13:55:22
Cô bình tĩnh lại chỉnh trang lại tóc tay quần áo một chút, tỏ vẻ tự nhiên mà mở cửa bước xuống xe, xe vừa rời đi, Lưu Trì Thành mở cổng đi ra.
Hoàng Cẩn Đình từ sớm đã đổi xe khác nên hắn không thể nào biết được xe này là xe của anh.
" Em đi đâu mới về đi cùng ai? "
Cô không nhìn hắn một cái mà đi lướt qua hắn đi thẳng vào trong, Lưu Trì Thành nắm lấy cổ tay của cô giữ cô lại sắc mặt không vui.
" Em không nghe anh hỏi à? Em từ qua tới giờ bị làm sao vậy, Lâm Vân Đường em đang bày trò gì? "
Cô gỡ tay hắn ra, nhìn hắn như nhìn một đồ vật ghê tởm.
" Anh bị điên à! Tôi đi đâu làm gì có ăn hết của của anh chắc? Đừng bày cái vẻ như quan tâm tôi, thật khiến tôi buồn nôn. "
" Tôi mệt rồi không rảnh đứng nói chuyện với anh nữa, Lưu Trì Thành từ nay về sau hãy tránh xa tôi ra. "
Cô nói xong thì trực tiếp quay lưng vào nhà, Lưu Trì Thành giận dữ cố gắng khống chế cảm xúc, đứng đờ người nhìn bóng lưng dần xa dần của cô.
Cô sau khi tắm xong trên người mặt một bộ đồ ngủ màu đen mát mẻ bước ra.
Cô giật mình khi thấy Lưu Trì Thành ngồi lù lù trên giường của mình.
Cô vòng hai tay trước ngực, thái độ ra mặt dùng giọng điệu không vui mà nói với hắn.
" Anh sao tự tiện vào phòng tôi không gõ cửa? Anh đi ra ngoài tôi muốn ngủ! "
Cô đưa chỉ tay về cánh cửa đuổi hắn đi, Lưu Trì Thành đột nhiên đứng lên hắn ép cô vào tường, một tay giữ chặt hai bàn tay cô ấn lên tường, tay còn lại nâng mặt của cô lên.
Đường Đường bực mình trừng mắt tức giận, lớn tiếng quát thẳng vào mặt hắn.
" Bỏ tôi ra! Lưu Trì Thành anh có điên thì nên đi bệnh viện, bỏ tôi ra không thì đừng trách tôi! "
" Lâm Vân Đường rốt cuộc em bị gì vậy, trước kia em chẳng phải nói yêu tôi sao? Ngày nào cũng bám lấy tôi sao giờ lại ghét bỏ tôi? Hay là do tôi không chấp nhận em, nên em lạc mềm buộc chặt với tôi? "
Hắn vẫn trong suy nghĩ của bản thân, hắn tự tin rằng cô không thể nào hết yêu hắn được, cô là một con cờ quan trọng trong kế hoạch trả thù của hắn, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu.
Cô nghiến răng trí tưởng tượng của tên điên này thật phong phú, cô cảm thấy toàn thân da gà nổi hết lên, cô bây giờ rất ghét bỏ đụng chạm với hắn.
Tên này kiếp trước đã giết ba mẹ cô, cho người giết cô và anh, còn chiếm đoạt tài sản của gia đình cô. Cô cảm thấy thật ghê tởm, muốn cho hắn mấy cái tát vào mặt để cho hắn bớt ảo tưởng về bản thân mình lại.
Hắn tưởng mình báu lắm ư? Ừ thì mặt cũng đẹp trai đấy, cũng có năng lực tài năng. Nhưng những thứ đó không đủ để cứu vớt cái đôi mắt mù và, cái lương tâm bị chó tha của hắn.
" Đồ khùng! Cút đi! "
Cô đá lên chân hắn một cái lại đẩy hắn ngã nhào ra trước, tức cái mình quá mà cô không nhịn được! Cái cú đá này đau nha từ năm cấp 3 cô đã theo học võ cổ truyền rồi đấy, bao năm luyện võ đâu phải để chưng?
" Lưu Trì Thành tôi cảnh cáo anh, trước khi anh chịu sự trả giá thì anh đừng chọc tôi. Lâm Vân Đường này không còn là Lâm Vân Đường ngây thơ lương thiện yêu anh của trước kia nữa. Người yêu anh đã chết rồi, tôi bây giờ rất ghét anh! Tôi không còn yêu anh nữa. "
Cô lấy chiếc áo khoác cầm điện thoại liếc xéo hắn, rồi dứt khoát chạy ra khỏi nhà.
Cô chạy ra đứng ngoài cổng, đêm nay rất lạnh gió thổi lạnh lẽo làm người cô phát run, ôm hai cánh tay của mình. Cô lấy điện thoại lên nhìn danh bạ một lượt, cuối cùng cô bấm vào số của Hoàng Cẩn Đình.
Tiếng chuông điện thoại reo, người đầu dây bên kia liền bắt máy.
" Chú ơi chú tới đón em được không? "
Hoàng Cẩn Đình vừa đặt lưng xuống giường thì cô gọi đến, nghe cô nói muốn mình tới đón liền biết cô có chuyện rồi.
" Đường Đường có chuyện gì xảy ra sao? "
" Có chuyện...bây giờ em chỉ muốn gặp chú muốn đến nhà chú ngủ một đêm được không? "
Cô đã nói như vậy rồi anh sao có thể không đồng ý được chứ.
" Được, đợi chú một lát chú sẽ qua ngay! "
" Vâng! "
Hoàng Cẩn Đinh lái xe tới, anh lo lắng bước xuống xe lo lắng chạy tới bên cạnh cô. Xoay người cô một vòng nhìn từ trên xuống dưới xem có bị thương ở đâu hay không.
Nữa đêm cô bé gọi anh làm anh lo muốn xỉu, Vân Đường bất ngờ ôm chặt lấy anh.
" Chú ơi chú cho em tới nhà chú ngủ được không em sợ. "
" Được! "
Anh không suy nghĩ nhiều cô nói gì anh đều nghe, chỉ cần cô muốn anh sẽ không do dự thực hiện. Truyện Hài Hước
Anh bế cô đi vào xe, lái xe về nhà mình.
Hoàng Cẩn Đình từ sớm đã đổi xe khác nên hắn không thể nào biết được xe này là xe của anh.
" Em đi đâu mới về đi cùng ai? "
Cô không nhìn hắn một cái mà đi lướt qua hắn đi thẳng vào trong, Lưu Trì Thành nắm lấy cổ tay của cô giữ cô lại sắc mặt không vui.
" Em không nghe anh hỏi à? Em từ qua tới giờ bị làm sao vậy, Lâm Vân Đường em đang bày trò gì? "
Cô gỡ tay hắn ra, nhìn hắn như nhìn một đồ vật ghê tởm.
" Anh bị điên à! Tôi đi đâu làm gì có ăn hết của của anh chắc? Đừng bày cái vẻ như quan tâm tôi, thật khiến tôi buồn nôn. "
" Tôi mệt rồi không rảnh đứng nói chuyện với anh nữa, Lưu Trì Thành từ nay về sau hãy tránh xa tôi ra. "
Cô nói xong thì trực tiếp quay lưng vào nhà, Lưu Trì Thành giận dữ cố gắng khống chế cảm xúc, đứng đờ người nhìn bóng lưng dần xa dần của cô.
Cô sau khi tắm xong trên người mặt một bộ đồ ngủ màu đen mát mẻ bước ra.
Cô giật mình khi thấy Lưu Trì Thành ngồi lù lù trên giường của mình.
Cô vòng hai tay trước ngực, thái độ ra mặt dùng giọng điệu không vui mà nói với hắn.
" Anh sao tự tiện vào phòng tôi không gõ cửa? Anh đi ra ngoài tôi muốn ngủ! "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đưa chỉ tay về cánh cửa đuổi hắn đi, Lưu Trì Thành đột nhiên đứng lên hắn ép cô vào tường, một tay giữ chặt hai bàn tay cô ấn lên tường, tay còn lại nâng mặt của cô lên.
Đường Đường bực mình trừng mắt tức giận, lớn tiếng quát thẳng vào mặt hắn.
" Bỏ tôi ra! Lưu Trì Thành anh có điên thì nên đi bệnh viện, bỏ tôi ra không thì đừng trách tôi! "
" Lâm Vân Đường rốt cuộc em bị gì vậy, trước kia em chẳng phải nói yêu tôi sao? Ngày nào cũng bám lấy tôi sao giờ lại ghét bỏ tôi? Hay là do tôi không chấp nhận em, nên em lạc mềm buộc chặt với tôi? "
Hắn vẫn trong suy nghĩ của bản thân, hắn tự tin rằng cô không thể nào hết yêu hắn được, cô là một con cờ quan trọng trong kế hoạch trả thù của hắn, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu.
Cô nghiến răng trí tưởng tượng của tên điên này thật phong phú, cô cảm thấy toàn thân da gà nổi hết lên, cô bây giờ rất ghét bỏ đụng chạm với hắn.
Tên này kiếp trước đã giết ba mẹ cô, cho người giết cô và anh, còn chiếm đoạt tài sản của gia đình cô. Cô cảm thấy thật ghê tởm, muốn cho hắn mấy cái tát vào mặt để cho hắn bớt ảo tưởng về bản thân mình lại.
Hắn tưởng mình báu lắm ư? Ừ thì mặt cũng đẹp trai đấy, cũng có năng lực tài năng. Nhưng những thứ đó không đủ để cứu vớt cái đôi mắt mù và, cái lương tâm bị chó tha của hắn.
" Đồ khùng! Cút đi! "
Cô đá lên chân hắn một cái lại đẩy hắn ngã nhào ra trước, tức cái mình quá mà cô không nhịn được! Cái cú đá này đau nha từ năm cấp 3 cô đã theo học võ cổ truyền rồi đấy, bao năm luyện võ đâu phải để chưng?
" Lưu Trì Thành tôi cảnh cáo anh, trước khi anh chịu sự trả giá thì anh đừng chọc tôi. Lâm Vân Đường này không còn là Lâm Vân Đường ngây thơ lương thiện yêu anh của trước kia nữa. Người yêu anh đã chết rồi, tôi bây giờ rất ghét anh! Tôi không còn yêu anh nữa. "
Cô lấy chiếc áo khoác cầm điện thoại liếc xéo hắn, rồi dứt khoát chạy ra khỏi nhà.
Cô chạy ra đứng ngoài cổng, đêm nay rất lạnh gió thổi lạnh lẽo làm người cô phát run, ôm hai cánh tay của mình. Cô lấy điện thoại lên nhìn danh bạ một lượt, cuối cùng cô bấm vào số của Hoàng Cẩn Đình.
Tiếng chuông điện thoại reo, người đầu dây bên kia liền bắt máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Chú ơi chú tới đón em được không? "
Hoàng Cẩn Đình vừa đặt lưng xuống giường thì cô gọi đến, nghe cô nói muốn mình tới đón liền biết cô có chuyện rồi.
" Đường Đường có chuyện gì xảy ra sao? "
" Có chuyện...bây giờ em chỉ muốn gặp chú muốn đến nhà chú ngủ một đêm được không? "
Cô đã nói như vậy rồi anh sao có thể không đồng ý được chứ.
" Được, đợi chú một lát chú sẽ qua ngay! "
" Vâng! "
Hoàng Cẩn Đinh lái xe tới, anh lo lắng bước xuống xe lo lắng chạy tới bên cạnh cô. Xoay người cô một vòng nhìn từ trên xuống dưới xem có bị thương ở đâu hay không.
Nữa đêm cô bé gọi anh làm anh lo muốn xỉu, Vân Đường bất ngờ ôm chặt lấy anh.
" Chú ơi chú cho em tới nhà chú ngủ được không em sợ. "
" Được! "
Anh không suy nghĩ nhiều cô nói gì anh đều nghe, chỉ cần cô muốn anh sẽ không do dự thực hiện. Truyện Hài Hước
Anh bế cô đi vào xe, lái xe về nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro