Bí ẩn
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
"Cho nên, tất cả những việc ta làm đều vì một giây cuối cùng, một kiếm cuối cùng kia." Cố Thanh Sơn gật đầu.
"Một kiếm đó, ngài đã dùng cách lưỡng bại câu thương." Tình Nhu chăm chú nhìn vào ngực Cố Thanh Sơn.
Trường đao đã được Uyển Nhi rút ra, sau đó nhanh nhẹn bôi thuốc trị thương cho hắn, dặn hắn lập tức nuốt mấy viên đan dược chữa thương tương ứng.
Nàng quả thật rất am hiểu xử lý loại vết thương như vậy.
"Cảm ơn, Uyển Nhi." Cố Thanh Sơn nuốt một viên đan dược xuống, nói: "Đó là thời điểm duy nhất ta có thể tiếp cận ông ta."
Tình Nhu nói: "Cũng là thời điểm duy nhất Sơn Nữ có thể sử dụng ngọc giản, hoặc là thi triển thần thông của mình."
"Đúng, thật ra giây phút xác định thắng bại sống chết, không phải thời điểm trận pháp ngăn cách bị phá hủy, mà là khoảnh khắc trận pháp khôi phục."
Tình Nhu thở dài nói: "Một kẻ am hiểu tính kế, lại không thể tính được có người ngay cả mạng mình cũng không cần, dám lao thẳng vào đao của lão."
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Kiểu đối thủ giết mãi không chết, lại không có hành động sơ hở nào để lão ta chiếm lợi được, lão đương nhiên không tính ra."
"Đúng rồi, ngài xông lên như vậy, vừa không thể đồng quy vu tận, vừa không có một chút lợi thế nào. Nhưng ta vẫn không hiểu tại sao lão lại không tính được?" Tình Nhu vẫn chưa hiểu gì.
Cố Thanh Sơn nói: "Bởi vì lúc còn sống lão ta đều dựa vào tính kế mà thắng, chưa bao giờ dùng hết sức lực liều mạng mà chiến đấu."
Tình Nhu giật mình.
"Dùng đao tuẫn đạo, một đường vô địch, loại người xem tính mạng quan trọng hơn tất cả mọi thứ như lão ta, cả đời cũng không thể hiểu được đạo lý này." Cố Thanh Sơn nói xong, trong đầu lại lóe lên một bóng người.
Cô gái mặc kim giáp mang mặt nạ màu bạc đó. Nàng mang một thân đầy thương tích, tay cầm trường đao, đi thẳng vào không trung.
Nàng mới là một đao khách chân chính.
Nàng có ổn không?
Còn sư tôn? Tiểu Lâu? Tú Tú?
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.
"Vậy nên lão ta không thể hiểu suy nghĩ của ngài, cũng không tính toán được hành động của ngài." Tình Nhu khâm phục nói.
"Đúng là như thế." Cố Thanh Sơn vừa nói vừa nhìn chăm chú vào giao diện Chiến Thần, có vài hàng chữ phát sáng dừng lại trên đó.
[Ngài đã giết chết tu sĩ Thái Hư cảnh Triệu Ngũ Chuy.]
[Do đã giết được người cao hơn mình ba cảnh giới, hơn nữa còn là giết chết trong một đòn, nên ngài đạt được toàn bộ hồn lực.]
[Điểm hồn lực + 2000.]
[Ngài đã giết chết tu sĩ Huyền Linh cảnh Vương Hồng Đao.]
[Ngài đã giết chết tu sĩ Huyền Linh cảnh Thiên Sơn Dạ (hồn phách chủ).]
[Do đã giết được người cao hơn mình bốn cảnh giới, hơn nữa còn là giết chết trong một đòn, nên ngài đạt được toàn bộ hồn lực.]
[Điểm hồn lực + 5000.]
[Điểm hồn lực + 3000.]
[Xét thấy ngoài kích sát thì toàn bộ đều là lấy yếu thắng mạnh, cho nên ngài nhận được điểm hồn lực vượt quá mức giới hạn tối đa của Phong Thánh cảnh.]
[Điểm hồn lực còn lại là: 10000/400.]
Cố Thanh Sơn lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra một ngọc giản trận pháp, bắt đầu lĩnh ngộ.
Trên màn hình Chiến Thần lập tức nhảy ra một hàng chữ nhỏ khác.
[Có muốn dùng 700 điểm hồn lực để lĩnh ngộ trận pháp cao cấp trong ngọc giản này hay không?]
"Lĩnh ngộ." Cố Thanh Sơn nói.
Ngay lập tức, một luồng nhiệt từ ngọc giản xâm nhập vào người hắn, cuối cùng tập hợp về thức hải.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt một lát, tiêu hóa tất cả nội dung về trận pháp ấy. Sau đó, hắn lại lấy ra một ngọc giản khác chứa trận pháp cao cấp hơn, bắt đầu lĩnh ngộ một lần nữa.
Vừa nhận được mười ngàn điểm hồn lực, Cố Thanh Sơn đã không cần quan tâm xem mình bị trừ bao nhiêu điểm nữa rồi. Bây giờ, hắn muốn học bao nhiêu thì học.
Cố Thanh Sơn không ngừng lấy ngọc giản ra, lĩnh ngộ trận pháp trong ngọc giản.
Từng miếng ngọc giản được hắn lấy ra khỏi túi trữ vật, rồi lại bị thay thế bằng một miếng khác.
Cảm ngộ của hắn đối với trận pháp ngày càng tăng mạnh. Hắn đang hướng đến thành tựu cao nhất mà thế giới này từng đạt được, đó là trận pháp chi đạo.
Tuy Vương Hồng Đao đã bị giết chết, Thiên Sơn Dạ cũng đã chết, nhưng gánh nặng trong lòng Cố Thanh Sơn vẫn không hề giảm bớt. Hắn đang dốc sức học trận pháp với tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
“Công tử, ngài đang lo lắng điều gì vậy?” Tình Nhu hỏi.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn lúc này trông vô cùng lo lắng, bất an.
“Đúng rồi, công tử, bọn họ đã chết cả rồi, bây giờ không còn mối nguy hiểm nào với chúng ta nữa.” Uyển Nhi cũng nói.
“Lát nữa nói sau.” Cố Thanh Sơn đáp. Động tác tay của hắn cũng không dừng lại, trong lòng hắn càng thêm lo âu.
Trong chuyện này nhất định có điều gì đó mà hắn không biết.
Thế giới này vốn vô cùng phức tạp và khó lường.
Bất kể là người, hay ma.
Hắn mới đến đây không lâu, sao dám nói bản thân biết tất cả, nắm toàn cục trong tay?
Cho nên, cách tốt nhất là rời khỏi đây.
Muốn làm được điều này, phải tranh thủ thời gian, nâng cao trình độ trận pháp của bản thân mình.
Để phòng ngừa được mọi chuyện không hay có khả năng xảy ra, phải dùng tốc độ nhanh nhất phá giải hai đĩa bát quái xuyên không, lấy được tọa độ của thế giới Thần Võ trong thời gian sớm nhất.
Ngay lúc này, Sơn Nữ bỗng mở mắt, nói: “Ta biết hết rồi, công tử.”
Cố Thanh Sơn vừa lĩnh ngộ trận pháp trong ngọc giản vừa nói: “Khi Vương Hồng Đao chết, lão ta đã nói đằng nào thì người của thế giới này cuối cùng cũng phải chết cả, những lời này là sự thật hay dối trá?”
“Là thật.” Vẻ mặt Sơn Nữ vô cùng phức tạp, định kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho hắn nghe ngay lập tức.
Cố Thanh Sơn thấy thế, liền ngăn nàng lại. Hắn dùng thần niệm truyền âm, nói: “Không được nói trực tiếp, chỉ được dùng thần niệm nói thôi.”
Tuy Sơn Nữ vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng làm theo lời Cố Thanh Sơn, dùng thần niệm liên hệ với mọi người.
Một nghìn năm trước, Giới Ma còn chưa xuất hiện, thế giới phồn thịnh hơn bao giờ hết, mỗi một tu sĩ đều bừng bừng dã tâm. Bọn họ chinh phục và sát nhập tất cả thế giới mà họ đã khám phá ra, để cho nền văn minh của thế giới mình mạnh đến đỉnh điểm.
Đó là những năm tháng hưng thịnh nhất của thế giới Huyền Không này.
Chẳng ngờ một ngày kia, có một cô gái đến nơi đây. Sự xuất hiện của nàng rất đột nhiên, không ai biết nàng từ đâu tới, và làm cách nào mà tới được thế giới này.
Hình như nàng cũng không có mưu kế gì, tính cách cũng không giảo hoạt, mà chỉ vô cùng tò mò về thế giới này. Nàng cứ thế đi khắp nơi trên thế giới, không xác định đích đến.
Mới đầu, các tu sĩ vốn không hề phát hiện ra điều này, cũng không hề để ý đến một cô gái bình thường như vậy. Cho đến một ngày, khi một đám tu sĩ đang mặc sức giết chóc những nô lệ mà bọn họ bắt được từ thế giới khác, đó cũng là lúc cô gái này lên tiếng.
Nàng tiến lên ngăn cản các tu sĩ kia, bảo vệ những nô lệ đáng thương sắp bị giết hại. Hành động của nàng đương nhiên khiến các tu sĩ vô cùng tức giận, giữa hai bên bắt đầu xuất hiện xung đột.
Kết quả, không một tu sĩ nào có thể đánh thắng được nàng, tất cả bọn họ đều bị nàng trói lại.
May mà nàng cũng không hề giết bọn họ bừa bãi, chỉ nói với bọn họ sau này không được làm như thế nữa, rồi thả bọn họ đi.
Những tu sĩ kia lập tức gọi thêm viện binh đến, nhưng cuối cùng vẫn không có ai có thể thắng được nàng.
Bọn họ lại tiếp tục gọi thêm viện binh, thậm chí còn mời cả một tu sĩ Huyền Linh cảnh đến.
Vậy mà đến cả tu sĩ Huyền Linh cảnh kia cũng bại trận.
Sau cuộc đấu lần này, toàn bộ tu sĩ trên thế giới đều biết đến sự kiện ấy.
Cả thế giới một phen chấn động.
Không ít tu sĩ Huyền Linh cảnh cũng đến khiêu chiến với nàng, nhưng cuối cùng đều thua trận.
Rốt cuộc cô gái này đến từ nơi nào? Tại sao cô ấy lại lợi hại như vậy?
Lúc này, thế giới Huyền Không cũng không tìm được thêm thế giới mới nữa.
Huyền Linh cảnh đã trở thành một cảnh giới tu hành cao nhất mà không ai có thể vượt qua được nữa.
Mà cô gái này, vốn là người đến từ thế giới khác, lại có thể chiến thắng được hết thảy những tu sĩ Huyền Linh cảnh ở đây.
Nàng là biểu tượng của một hi vọng mới.
Các tu sĩ lập tức dốc sức điều tra cách đối phó với nàng, nhưng cả giới tu hành đều không thể tra ra được lai lịch của cô gái nọ. Mọi người chỉ nghe chính nàng nói rằng nàng không phải người của thế giới này.
Trong đầu các tu sĩ nảy ra không ít tính toán, nhưng tất cả mọi người đều không thể đánh thắng nàng, nên cũng không thể thu được thông tin nào hữu dụng từ nàng.
Các tu sĩ cấp cao của thế giới Huyền Không bắt đầu tụ họp lại, cùng nhau thương lượng cách đối phó.
Trong số ấy, Thiên Sơn Dạ đã được chọn ra.
Tuy rằng ông ta cũng không thể đánh thắng được nàng, nhưng ông ta lại có tướng mạo rất được, hơn nữa còn rất biết cách chiều chuộng phụ nữ.
Dưới sự hợp tác và mưu đồ của toàn bộ giới tu sĩ, Thiên Sơn Dạ bắt đầu theo đuổi cô gái kia.
Cuối cùng, ông ta đã thành công.
Vì Thiên Sơn Dạ, cô gái kia quyết định ở lại thế giới này. Mà Thiên Sơn Dạ lại mang theo dã tâm của vô số tu sĩ, cố gắng thăm dò nàng, muốn tìm ra bí mật của nàng.
"Một kiếm đó, ngài đã dùng cách lưỡng bại câu thương." Tình Nhu chăm chú nhìn vào ngực Cố Thanh Sơn.
Trường đao đã được Uyển Nhi rút ra, sau đó nhanh nhẹn bôi thuốc trị thương cho hắn, dặn hắn lập tức nuốt mấy viên đan dược chữa thương tương ứng.
Nàng quả thật rất am hiểu xử lý loại vết thương như vậy.
"Cảm ơn, Uyển Nhi." Cố Thanh Sơn nuốt một viên đan dược xuống, nói: "Đó là thời điểm duy nhất ta có thể tiếp cận ông ta."
Tình Nhu nói: "Cũng là thời điểm duy nhất Sơn Nữ có thể sử dụng ngọc giản, hoặc là thi triển thần thông của mình."
"Đúng, thật ra giây phút xác định thắng bại sống chết, không phải thời điểm trận pháp ngăn cách bị phá hủy, mà là khoảnh khắc trận pháp khôi phục."
Tình Nhu thở dài nói: "Một kẻ am hiểu tính kế, lại không thể tính được có người ngay cả mạng mình cũng không cần, dám lao thẳng vào đao của lão."
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Kiểu đối thủ giết mãi không chết, lại không có hành động sơ hở nào để lão ta chiếm lợi được, lão đương nhiên không tính ra."
"Đúng rồi, ngài xông lên như vậy, vừa không thể đồng quy vu tận, vừa không có một chút lợi thế nào. Nhưng ta vẫn không hiểu tại sao lão lại không tính được?" Tình Nhu vẫn chưa hiểu gì.
Cố Thanh Sơn nói: "Bởi vì lúc còn sống lão ta đều dựa vào tính kế mà thắng, chưa bao giờ dùng hết sức lực liều mạng mà chiến đấu."
Tình Nhu giật mình.
"Dùng đao tuẫn đạo, một đường vô địch, loại người xem tính mạng quan trọng hơn tất cả mọi thứ như lão ta, cả đời cũng không thể hiểu được đạo lý này." Cố Thanh Sơn nói xong, trong đầu lại lóe lên một bóng người.
Cô gái mặc kim giáp mang mặt nạ màu bạc đó. Nàng mang một thân đầy thương tích, tay cầm trường đao, đi thẳng vào không trung.
Nàng mới là một đao khách chân chính.
Nàng có ổn không?
Còn sư tôn? Tiểu Lâu? Tú Tú?
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.
"Vậy nên lão ta không thể hiểu suy nghĩ của ngài, cũng không tính toán được hành động của ngài." Tình Nhu khâm phục nói.
"Đúng là như thế." Cố Thanh Sơn vừa nói vừa nhìn chăm chú vào giao diện Chiến Thần, có vài hàng chữ phát sáng dừng lại trên đó.
[Ngài đã giết chết tu sĩ Thái Hư cảnh Triệu Ngũ Chuy.]
[Do đã giết được người cao hơn mình ba cảnh giới, hơn nữa còn là giết chết trong một đòn, nên ngài đạt được toàn bộ hồn lực.]
[Điểm hồn lực + 2000.]
[Ngài đã giết chết tu sĩ Huyền Linh cảnh Vương Hồng Đao.]
[Ngài đã giết chết tu sĩ Huyền Linh cảnh Thiên Sơn Dạ (hồn phách chủ).]
[Do đã giết được người cao hơn mình bốn cảnh giới, hơn nữa còn là giết chết trong một đòn, nên ngài đạt được toàn bộ hồn lực.]
[Điểm hồn lực + 5000.]
[Điểm hồn lực + 3000.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Xét thấy ngoài kích sát thì toàn bộ đều là lấy yếu thắng mạnh, cho nên ngài nhận được điểm hồn lực vượt quá mức giới hạn tối đa của Phong Thánh cảnh.]
[Điểm hồn lực còn lại là: 10000/400.]
Cố Thanh Sơn lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra một ngọc giản trận pháp, bắt đầu lĩnh ngộ.
Trên màn hình Chiến Thần lập tức nhảy ra một hàng chữ nhỏ khác.
[Có muốn dùng 700 điểm hồn lực để lĩnh ngộ trận pháp cao cấp trong ngọc giản này hay không?]
"Lĩnh ngộ." Cố Thanh Sơn nói.
Ngay lập tức, một luồng nhiệt từ ngọc giản xâm nhập vào người hắn, cuối cùng tập hợp về thức hải.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt một lát, tiêu hóa tất cả nội dung về trận pháp ấy. Sau đó, hắn lại lấy ra một ngọc giản khác chứa trận pháp cao cấp hơn, bắt đầu lĩnh ngộ một lần nữa.
Vừa nhận được mười ngàn điểm hồn lực, Cố Thanh Sơn đã không cần quan tâm xem mình bị trừ bao nhiêu điểm nữa rồi. Bây giờ, hắn muốn học bao nhiêu thì học.
Cố Thanh Sơn không ngừng lấy ngọc giản ra, lĩnh ngộ trận pháp trong ngọc giản.
Từng miếng ngọc giản được hắn lấy ra khỏi túi trữ vật, rồi lại bị thay thế bằng một miếng khác.
Cảm ngộ của hắn đối với trận pháp ngày càng tăng mạnh. Hắn đang hướng đến thành tựu cao nhất mà thế giới này từng đạt được, đó là trận pháp chi đạo.
Tuy Vương Hồng Đao đã bị giết chết, Thiên Sơn Dạ cũng đã chết, nhưng gánh nặng trong lòng Cố Thanh Sơn vẫn không hề giảm bớt. Hắn đang dốc sức học trận pháp với tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
“Công tử, ngài đang lo lắng điều gì vậy?” Tình Nhu hỏi.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn lúc này trông vô cùng lo lắng, bất an.
“Đúng rồi, công tử, bọn họ đã chết cả rồi, bây giờ không còn mối nguy hiểm nào với chúng ta nữa.” Uyển Nhi cũng nói.
“Lát nữa nói sau.” Cố Thanh Sơn đáp. Động tác tay của hắn cũng không dừng lại, trong lòng hắn càng thêm lo âu.
Trong chuyện này nhất định có điều gì đó mà hắn không biết.
Thế giới này vốn vô cùng phức tạp và khó lường.
Bất kể là người, hay ma.
Hắn mới đến đây không lâu, sao dám nói bản thân biết tất cả, nắm toàn cục trong tay?
Cho nên, cách tốt nhất là rời khỏi đây.
Muốn làm được điều này, phải tranh thủ thời gian, nâng cao trình độ trận pháp của bản thân mình.
Để phòng ngừa được mọi chuyện không hay có khả năng xảy ra, phải dùng tốc độ nhanh nhất phá giải hai đĩa bát quái xuyên không, lấy được tọa độ của thế giới Thần Võ trong thời gian sớm nhất.
Ngay lúc này, Sơn Nữ bỗng mở mắt, nói: “Ta biết hết rồi, công tử.”
Cố Thanh Sơn vừa lĩnh ngộ trận pháp trong ngọc giản vừa nói: “Khi Vương Hồng Đao chết, lão ta đã nói đằng nào thì người của thế giới này cuối cùng cũng phải chết cả, những lời này là sự thật hay dối trá?”
“Là thật.” Vẻ mặt Sơn Nữ vô cùng phức tạp, định kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho hắn nghe ngay lập tức.
Cố Thanh Sơn thấy thế, liền ngăn nàng lại. Hắn dùng thần niệm truyền âm, nói: “Không được nói trực tiếp, chỉ được dùng thần niệm nói thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Sơn Nữ vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng làm theo lời Cố Thanh Sơn, dùng thần niệm liên hệ với mọi người.
Một nghìn năm trước, Giới Ma còn chưa xuất hiện, thế giới phồn thịnh hơn bao giờ hết, mỗi một tu sĩ đều bừng bừng dã tâm. Bọn họ chinh phục và sát nhập tất cả thế giới mà họ đã khám phá ra, để cho nền văn minh của thế giới mình mạnh đến đỉnh điểm.
Đó là những năm tháng hưng thịnh nhất của thế giới Huyền Không này.
Chẳng ngờ một ngày kia, có một cô gái đến nơi đây. Sự xuất hiện của nàng rất đột nhiên, không ai biết nàng từ đâu tới, và làm cách nào mà tới được thế giới này.
Hình như nàng cũng không có mưu kế gì, tính cách cũng không giảo hoạt, mà chỉ vô cùng tò mò về thế giới này. Nàng cứ thế đi khắp nơi trên thế giới, không xác định đích đến.
Mới đầu, các tu sĩ vốn không hề phát hiện ra điều này, cũng không hề để ý đến một cô gái bình thường như vậy. Cho đến một ngày, khi một đám tu sĩ đang mặc sức giết chóc những nô lệ mà bọn họ bắt được từ thế giới khác, đó cũng là lúc cô gái này lên tiếng.
Nàng tiến lên ngăn cản các tu sĩ kia, bảo vệ những nô lệ đáng thương sắp bị giết hại. Hành động của nàng đương nhiên khiến các tu sĩ vô cùng tức giận, giữa hai bên bắt đầu xuất hiện xung đột.
Kết quả, không một tu sĩ nào có thể đánh thắng được nàng, tất cả bọn họ đều bị nàng trói lại.
May mà nàng cũng không hề giết bọn họ bừa bãi, chỉ nói với bọn họ sau này không được làm như thế nữa, rồi thả bọn họ đi.
Những tu sĩ kia lập tức gọi thêm viện binh đến, nhưng cuối cùng vẫn không có ai có thể thắng được nàng.
Bọn họ lại tiếp tục gọi thêm viện binh, thậm chí còn mời cả một tu sĩ Huyền Linh cảnh đến.
Vậy mà đến cả tu sĩ Huyền Linh cảnh kia cũng bại trận.
Sau cuộc đấu lần này, toàn bộ tu sĩ trên thế giới đều biết đến sự kiện ấy.
Cả thế giới một phen chấn động.
Không ít tu sĩ Huyền Linh cảnh cũng đến khiêu chiến với nàng, nhưng cuối cùng đều thua trận.
Rốt cuộc cô gái này đến từ nơi nào? Tại sao cô ấy lại lợi hại như vậy?
Lúc này, thế giới Huyền Không cũng không tìm được thêm thế giới mới nữa.
Huyền Linh cảnh đã trở thành một cảnh giới tu hành cao nhất mà không ai có thể vượt qua được nữa.
Mà cô gái này, vốn là người đến từ thế giới khác, lại có thể chiến thắng được hết thảy những tu sĩ Huyền Linh cảnh ở đây.
Nàng là biểu tượng của một hi vọng mới.
Các tu sĩ lập tức dốc sức điều tra cách đối phó với nàng, nhưng cả giới tu hành đều không thể tra ra được lai lịch của cô gái nọ. Mọi người chỉ nghe chính nàng nói rằng nàng không phải người của thế giới này.
Trong đầu các tu sĩ nảy ra không ít tính toán, nhưng tất cả mọi người đều không thể đánh thắng nàng, nên cũng không thể thu được thông tin nào hữu dụng từ nàng.
Các tu sĩ cấp cao của thế giới Huyền Không bắt đầu tụ họp lại, cùng nhau thương lượng cách đối phó.
Trong số ấy, Thiên Sơn Dạ đã được chọn ra.
Tuy rằng ông ta cũng không thể đánh thắng được nàng, nhưng ông ta lại có tướng mạo rất được, hơn nữa còn rất biết cách chiều chuộng phụ nữ.
Dưới sự hợp tác và mưu đồ của toàn bộ giới tu sĩ, Thiên Sơn Dạ bắt đầu theo đuổi cô gái kia.
Cuối cùng, ông ta đã thành công.
Vì Thiên Sơn Dạ, cô gái kia quyết định ở lại thế giới này. Mà Thiên Sơn Dạ lại mang theo dã tâm của vô số tu sĩ, cố gắng thăm dò nàng, muốn tìm ra bí mật của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro