Chân tướng khủn...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Cố Thanh Sơn nói khẽ: “Tình huống hiện tại là, chúng ta không đoán được Thần linh muốn làm gì, cũng không thể xác định được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì sau khi ba món thần khí tề tụ, cho nên chúng ta nhất định phải dừng lại.”
“Dừng lại?”
“Đúng vậy, chúng ta phải đi thu thập một ít thông tin, suy nghĩ hơn kỹ càng hơn.”
Chiếc rương vừa được mở ra, hai món thần khí mang theo khí tức tang thương và cổ xưa liền lộ diện hoàn toàn trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một thanh xương dài tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Mội đôi mắt toàn màu đen.
Hai thứ này đặt cùng một chỗ, lập tức xuất hiện phản ứng.
Đôi mắt kia bắt đầu hấp thu ánh sáng nhàn nhạt trên thanh xương dài.
Thanh xương dài giống như bị kích động, tỏa ra ánh sáng chói mắt hơn.
Như vậy, sức mạnh mà đôi mắt kia đạt được càng ngày càng nhiều.
Cố Thanh Sơn thầm kinh ngạc.
Hắn không nhịn được đưa tay ra sờ, muốn xem xem giao diện Chiến Thần có lời giải thích gì.
Ai ngờ vừa mới đưa tay qua, đã bị một lực lượng vô hình trên hai món thần khí ngăn lại.
Không thể chạm vào ư?
Cố Thanh Sơn đang kinh ngạc, đã thấy trên giao diện thao tác Chiến Thần xuất hiện một hàng chữ đom đóm nhỏ.
[Có một luồng sức mạnh bao phủ trên hai khí quan này, ngăn cách tất cả các thủ đoạn dò xét, do đó hệ thống không có cách nào để thu thập được nhiều thông tin hơn.]
Trong bóng tối, một luồng sóng chấn động kỳ quái hiện ra.
Dường như ở trên bầu trời thăm thẳm, có thứ gì đó đã cảm ứng được sự tồn tại của hai món đồ này.
Trên trời cao, là bảy Hình nhân ánh sáng đại diện cho thần linh.
Ngay sau đó, một việc gì đó đang muốn xảy ra.
Cố Thanh Sơn đột nhiên đưa tay ra, đóng chiếc rương lại.
Lúc trước chiếc rương này có thể đậy kín bảo vệ thần khí mà không bị phát hiện, chắc chắn là có năng lực ngăn cách rất cường đại.
Hy vọng hiện giờ vẫn có thể niêm phong hai món thần khí này!
Vào khoảnh khắc chiếc rương được đóng lại, tất cả dị tượng lập tức biến mất.
Cố Thanh Sơn đã đánh cuộc đúng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, cũng không muốn giao thần khí ra ngay lập tức như vậy.
“Đúng là vật kỳ quái, tôi còn tưởng sẽ là tạo vật vô cùng tinh xảo, ai dè lại là khí quan.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Tiểu Tịch nói: “Lúc ban đầu, thứ thần linh dùng đều cùng loại với khí quan này, mãi cho đến rất nhiều năm sau, bọn họ mới dần dần nắm vững nhiều kỹ xảo tạo vật hơn, mới từ từ vứt bỏ phương thức sử dụng sức mạnh sơ sài này.”
“Những khí quan này đến từ thứ gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch nói chuyện đương nhiên: “Thi thể của những con quái vật hư không trong thời đại hoang cổ.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi: “Thần linh dùng thân thể của quái vật hư không để làm vũ khí sao?”
Tiểu Tịch nói: “Đúng, quái vật hư không của thời hoang cổ vô cùng mạnh mẽ, có một số quái vật rất lợi hại, ngay cả thần linh cũng không có cách nào để chống lại bọn chúng.”
Cố Thanh Sơn cười khổ nói: “Cho dù ở thời đại ngày nay, cũng không có ai có thể đối phó được với những con quái vật hư không cường đại nhất đó.”
Hắn thu hai chiếc rương vào.
“Bước kế tiếp, chúng ta hãy xem xét...”
Cố Thanh Sơn đang nói, linh quang của pháp trận ở bốn phía đột nhiên rối loạn.
Rất nhiều đạo linh quang hội tụ thành điểm, nhanh chóng di chuyển trong không trung.
Cố Thanh Sơn im lặng, nhìn chằm chằm vào điểm sáng.
Cùng lúc điểm sáng xuất hiện, hàng chục luồng khí tức cường đạo hiện ra trên mặt đất.
Ngay sau đó, là tiếng thì thầm.
“Chúng ta giúp ai?”
“Mặc kệ hai con quái vật này, chúng ta đi.”
“Những người khác, đi theo ta, ta biết vị trí của một món thần khí, lần này bổn vương phải trở thành Bán Thần!”
“Hừ, chỉ dựa vào ngươi?”
“Mau tìm đi! Đừng để ý đến bọn họ!”
Cố Thanh Sơn biến sắc.
“Những người ở chợ đen đã đến rồi.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Tiếp đó, Cố Thanh Sơn lao ra khỏi phòng kho, bay dọc theo địa đạo trở về mặt đất.
Quả nhiên, cường giả của chợ đen đã lần lượt đến đây, bọn họ tới tấp tản ra khắp mê cung, tìm kiếm tung tích của thần khí ở mọi nơi.
Mà ở giữa mê cung, bọ cạp đen đang đánh nhau quyết liệt với một người khổng lồ.
Không cần nghĩ nhiều, người khổng lồ kia nhất định là thân thể mà quái vật mới đổi.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng rời đi.
Hắn tìm một tòa nhà còn hoàn hảo, tựa vào bức tường, lặng lẽ phóng xuất thần niệm quan sát bốn phía.
Tiểu Tịch nhìn về phía hắn, chỉ thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn càng ngày càng nặng.
“Cố Thanh Sơn, anh sao thế?” Cô hỏi.
“Tôi luôn cảm thấy có quá nhiều điểm bất thường.” Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Tịch từ thẻ bài hóa thành người thật, cười nói với hắn: “Không sao, còn có tôi ở đây mà, ngộ nhỡ có chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Hai người đang nói chuyện, phương xa đã truyền đến tiếng kêu kinh ngạc và chửi rủa.
“Chết tiệt, thần khí không ở đây.”
Cố Thanh Sơn không kiềm nổi liền nhìn lại.
Chỉ thấy hai ba người ngồi xổm trên đống đổ nát của thư viện, lục lọi khắp nơi giống như phát điên.
Lại có mấy người lao đến đống đổ nát của tháp chuông.
Bọn họ quả nhiên đã phân tích được bài thơ tiên đoán.
Càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm thần khí.
Tất cả đã bị người khổng lồ do quái vật nhập vào thân thu vào mắt.
Nó phát ra tiếng gào thét rung trời, dốc hết toàn lực đánh ra một kịch trọng quyền tràn đầy ngọn lửa rừng rực về phía bọ cạp đen.
Ầm!
Đất núi rung chuyển.
Quyền phong mãnh liệt tạo thành ánh lửa ngút trời, thiêu đốt tầng mây dày trên bầu trời.
Tuyết đã ngừng rơi.
Mưa đổ xuống như trút nước.
Giữa mê cung, bọ cạp đen bị một quyền đập văng ra vài trăm thước.
Hắn ta lăn liên tục trên mặt đất, cuối cùng đụng vào một tòa nhà thờ thì thân hình mới dừng lại.
Bọ cạp đen phun ra một ngụm máu, cố gắng đứng lên, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Người khổng lồ vẫn đứng ở trên sân.
Mưa lớn đánh lên người hắn ta, trong tiếng xì xì dữ dội hóa thành hơi nước.
Người khổng lồ hít một hơi thật sâu, ngửa đầu gào thét: “Tạp các nhã biện ma ti thác, a kha ba giả nê thế!”
Hắn ta tỏ ra vô cùng cô đơn, trong tiếng thét tràn ngập sự đau khổ và phẫn nộ.
Các cường giả mặc dù ngạc nhiên trước sự cường đại của người khổng lồ, nhưng bọn họ không hề ngừng nghỉ, gia tăng tốc độ tìm kiếm thần khí.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng lắng nghe tiếng gào thét của người khổng lồ, nhíu mày, chẳng nói câu nào.
Mặc dù đã học rất nhiều loại ngôn ngữ, nhưng Cố Thanh Sơn chưa từng nghe qua loại ngôn ngữ này.
Có lẽ đây chính là tiếng mẹ đẻ của quái vật.
Cũng chỉ có dưới tình huống sắp bị phong ấn, nó mới vứt bỏ ngôn ngữ khác, không kìm lòng nổi mà nói ra ngôn ngữ của chính mình.
Điều này cũng có nghĩa là quái vật đã bỏ sự phòng bị xuống.
... Những lời này nhất định rất quan trọng!
Cố Thanh Sơn quay vừa đầu lại, đã thấy ánh mắt của Tiểu Tịch có gì đó không đúng.
“Tiểu Tịch, cô biết quái vật nói ngôn ngữ gì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch nói: “Nó nói ngôn ngữ thông dụng của thần linh và quái vật ở thời đại hoang cổ. Loại ngôn ngữ này đã bị thần linh xóa bỏ từ lâu, nhưng vì tôi phải chiến đấu với bọn chúng, cho nên thần linh đã giúp tôi hiểu rõ loại ngôn ngữ này.”
Trong khi nói chuyện, cô lấy ra một thẻ bài màu xanh phỉ thúy.
Trên thẻ bài này có vẽ một cuốn sách cổ cũ nát.
Tiểu Tịch ấn cuốn sách vào ngực Cố Thanh Sơn: “Đây là ngôn ngữ hoang cổ, cách thời đại này rất xa, lại bị các thần linh xóa bỏ, có lẽ hiện tại đã thất truyền rồi. Bây giờ anh hãy lựa chọn tiếp nhận nó, sau đó đặt nó ở trong bộ thẻ, thì có thể nghe hiểu được lời nói của quái vật.”
Cố Thanh Sơn liền lựa chọn tiếp nhận.
Thẻ bài hóa thành một tia sáng màu xanh, từ từ dung nhập vào cơ thể của Cố Thanh Sơn.
Trong phút chốc, Cố Thanh Sơn cẩn thận nhớ lại lời quái vật vừa nói, phát hiện ra mình đã hiểu ý của đối phương.
Cố Thanh Sơn vừa nhớ lại, vừa lẩm bẩm: “Thần linh thì không nói, tại sao ngay cả các ngươi cũng muốn phong ấn ta... Lời quái vật nói là ý này sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tịch thở dài, cúi đầu nói: “Nghĩ kỹ lại, con quái vật này từ khi sinh ra đã bị phong ấn, kỳ thật cũng rất đáng thương.”
“Dừng lại?”
“Đúng vậy, chúng ta phải đi thu thập một ít thông tin, suy nghĩ hơn kỹ càng hơn.”
Chiếc rương vừa được mở ra, hai món thần khí mang theo khí tức tang thương và cổ xưa liền lộ diện hoàn toàn trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một thanh xương dài tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Mội đôi mắt toàn màu đen.
Hai thứ này đặt cùng một chỗ, lập tức xuất hiện phản ứng.
Đôi mắt kia bắt đầu hấp thu ánh sáng nhàn nhạt trên thanh xương dài.
Thanh xương dài giống như bị kích động, tỏa ra ánh sáng chói mắt hơn.
Như vậy, sức mạnh mà đôi mắt kia đạt được càng ngày càng nhiều.
Cố Thanh Sơn thầm kinh ngạc.
Hắn không nhịn được đưa tay ra sờ, muốn xem xem giao diện Chiến Thần có lời giải thích gì.
Ai ngờ vừa mới đưa tay qua, đã bị một lực lượng vô hình trên hai món thần khí ngăn lại.
Không thể chạm vào ư?
Cố Thanh Sơn đang kinh ngạc, đã thấy trên giao diện thao tác Chiến Thần xuất hiện một hàng chữ đom đóm nhỏ.
[Có một luồng sức mạnh bao phủ trên hai khí quan này, ngăn cách tất cả các thủ đoạn dò xét, do đó hệ thống không có cách nào để thu thập được nhiều thông tin hơn.]
Trong bóng tối, một luồng sóng chấn động kỳ quái hiện ra.
Dường như ở trên bầu trời thăm thẳm, có thứ gì đó đã cảm ứng được sự tồn tại của hai món đồ này.
Trên trời cao, là bảy Hình nhân ánh sáng đại diện cho thần linh.
Ngay sau đó, một việc gì đó đang muốn xảy ra.
Cố Thanh Sơn đột nhiên đưa tay ra, đóng chiếc rương lại.
Lúc trước chiếc rương này có thể đậy kín bảo vệ thần khí mà không bị phát hiện, chắc chắn là có năng lực ngăn cách rất cường đại.
Hy vọng hiện giờ vẫn có thể niêm phong hai món thần khí này!
Vào khoảnh khắc chiếc rương được đóng lại, tất cả dị tượng lập tức biến mất.
Cố Thanh Sơn đã đánh cuộc đúng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, cũng không muốn giao thần khí ra ngay lập tức như vậy.
“Đúng là vật kỳ quái, tôi còn tưởng sẽ là tạo vật vô cùng tinh xảo, ai dè lại là khí quan.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Tiểu Tịch nói: “Lúc ban đầu, thứ thần linh dùng đều cùng loại với khí quan này, mãi cho đến rất nhiều năm sau, bọn họ mới dần dần nắm vững nhiều kỹ xảo tạo vật hơn, mới từ từ vứt bỏ phương thức sử dụng sức mạnh sơ sài này.”
“Những khí quan này đến từ thứ gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch nói chuyện đương nhiên: “Thi thể của những con quái vật hư không trong thời đại hoang cổ.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi: “Thần linh dùng thân thể của quái vật hư không để làm vũ khí sao?”
Tiểu Tịch nói: “Đúng, quái vật hư không của thời hoang cổ vô cùng mạnh mẽ, có một số quái vật rất lợi hại, ngay cả thần linh cũng không có cách nào để chống lại bọn chúng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn cười khổ nói: “Cho dù ở thời đại ngày nay, cũng không có ai có thể đối phó được với những con quái vật hư không cường đại nhất đó.”
Hắn thu hai chiếc rương vào.
“Bước kế tiếp, chúng ta hãy xem xét...”
Cố Thanh Sơn đang nói, linh quang của pháp trận ở bốn phía đột nhiên rối loạn.
Rất nhiều đạo linh quang hội tụ thành điểm, nhanh chóng di chuyển trong không trung.
Cố Thanh Sơn im lặng, nhìn chằm chằm vào điểm sáng.
Cùng lúc điểm sáng xuất hiện, hàng chục luồng khí tức cường đạo hiện ra trên mặt đất.
Ngay sau đó, là tiếng thì thầm.
“Chúng ta giúp ai?”
“Mặc kệ hai con quái vật này, chúng ta đi.”
“Những người khác, đi theo ta, ta biết vị trí của một món thần khí, lần này bổn vương phải trở thành Bán Thần!”
“Hừ, chỉ dựa vào ngươi?”
“Mau tìm đi! Đừng để ý đến bọn họ!”
Cố Thanh Sơn biến sắc.
“Những người ở chợ đen đã đến rồi.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Tiếp đó, Cố Thanh Sơn lao ra khỏi phòng kho, bay dọc theo địa đạo trở về mặt đất.
Quả nhiên, cường giả của chợ đen đã lần lượt đến đây, bọn họ tới tấp tản ra khắp mê cung, tìm kiếm tung tích của thần khí ở mọi nơi.
Mà ở giữa mê cung, bọ cạp đen đang đánh nhau quyết liệt với một người khổng lồ.
Không cần nghĩ nhiều, người khổng lồ kia nhất định là thân thể mà quái vật mới đổi.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng rời đi.
Hắn tìm một tòa nhà còn hoàn hảo, tựa vào bức tường, lặng lẽ phóng xuất thần niệm quan sát bốn phía.
Tiểu Tịch nhìn về phía hắn, chỉ thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn càng ngày càng nặng.
“Cố Thanh Sơn, anh sao thế?” Cô hỏi.
“Tôi luôn cảm thấy có quá nhiều điểm bất thường.” Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Tịch từ thẻ bài hóa thành người thật, cười nói với hắn: “Không sao, còn có tôi ở đây mà, ngộ nhỡ có chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Hai người đang nói chuyện, phương xa đã truyền đến tiếng kêu kinh ngạc và chửi rủa.
“Chết tiệt, thần khí không ở đây.”
Cố Thanh Sơn không kiềm nổi liền nhìn lại.
Chỉ thấy hai ba người ngồi xổm trên đống đổ nát của thư viện, lục lọi khắp nơi giống như phát điên.
Lại có mấy người lao đến đống đổ nát của tháp chuông.
Bọn họ quả nhiên đã phân tích được bài thơ tiên đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm thần khí.
Tất cả đã bị người khổng lồ do quái vật nhập vào thân thu vào mắt.
Nó phát ra tiếng gào thét rung trời, dốc hết toàn lực đánh ra một kịch trọng quyền tràn đầy ngọn lửa rừng rực về phía bọ cạp đen.
Ầm!
Đất núi rung chuyển.
Quyền phong mãnh liệt tạo thành ánh lửa ngút trời, thiêu đốt tầng mây dày trên bầu trời.
Tuyết đã ngừng rơi.
Mưa đổ xuống như trút nước.
Giữa mê cung, bọ cạp đen bị một quyền đập văng ra vài trăm thước.
Hắn ta lăn liên tục trên mặt đất, cuối cùng đụng vào một tòa nhà thờ thì thân hình mới dừng lại.
Bọ cạp đen phun ra một ngụm máu, cố gắng đứng lên, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Người khổng lồ vẫn đứng ở trên sân.
Mưa lớn đánh lên người hắn ta, trong tiếng xì xì dữ dội hóa thành hơi nước.
Người khổng lồ hít một hơi thật sâu, ngửa đầu gào thét: “Tạp các nhã biện ma ti thác, a kha ba giả nê thế!”
Hắn ta tỏ ra vô cùng cô đơn, trong tiếng thét tràn ngập sự đau khổ và phẫn nộ.
Các cường giả mặc dù ngạc nhiên trước sự cường đại của người khổng lồ, nhưng bọn họ không hề ngừng nghỉ, gia tăng tốc độ tìm kiếm thần khí.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng lắng nghe tiếng gào thét của người khổng lồ, nhíu mày, chẳng nói câu nào.
Mặc dù đã học rất nhiều loại ngôn ngữ, nhưng Cố Thanh Sơn chưa từng nghe qua loại ngôn ngữ này.
Có lẽ đây chính là tiếng mẹ đẻ của quái vật.
Cũng chỉ có dưới tình huống sắp bị phong ấn, nó mới vứt bỏ ngôn ngữ khác, không kìm lòng nổi mà nói ra ngôn ngữ của chính mình.
Điều này cũng có nghĩa là quái vật đã bỏ sự phòng bị xuống.
... Những lời này nhất định rất quan trọng!
Cố Thanh Sơn quay vừa đầu lại, đã thấy ánh mắt của Tiểu Tịch có gì đó không đúng.
“Tiểu Tịch, cô biết quái vật nói ngôn ngữ gì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch nói: “Nó nói ngôn ngữ thông dụng của thần linh và quái vật ở thời đại hoang cổ. Loại ngôn ngữ này đã bị thần linh xóa bỏ từ lâu, nhưng vì tôi phải chiến đấu với bọn chúng, cho nên thần linh đã giúp tôi hiểu rõ loại ngôn ngữ này.”
Trong khi nói chuyện, cô lấy ra một thẻ bài màu xanh phỉ thúy.
Trên thẻ bài này có vẽ một cuốn sách cổ cũ nát.
Tiểu Tịch ấn cuốn sách vào ngực Cố Thanh Sơn: “Đây là ngôn ngữ hoang cổ, cách thời đại này rất xa, lại bị các thần linh xóa bỏ, có lẽ hiện tại đã thất truyền rồi. Bây giờ anh hãy lựa chọn tiếp nhận nó, sau đó đặt nó ở trong bộ thẻ, thì có thể nghe hiểu được lời nói của quái vật.”
Cố Thanh Sơn liền lựa chọn tiếp nhận.
Thẻ bài hóa thành một tia sáng màu xanh, từ từ dung nhập vào cơ thể của Cố Thanh Sơn.
Trong phút chốc, Cố Thanh Sơn cẩn thận nhớ lại lời quái vật vừa nói, phát hiện ra mình đã hiểu ý của đối phương.
Cố Thanh Sơn vừa nhớ lại, vừa lẩm bẩm: “Thần linh thì không nói, tại sao ngay cả các ngươi cũng muốn phong ấn ta... Lời quái vật nói là ý này sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tịch thở dài, cúi đầu nói: “Nghĩ kỹ lại, con quái vật này từ khi sinh ra đã bị phong ấn, kỳ thật cũng rất đáng thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro