Chém giết lẫn n...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Một tia sáng màu vàng lóa cả mắt đột nhiên xuất hiện ngay giữa những người xa lạ kia. Chỉ trong chốc lát, vô số kiếm khí ầm ầm bạo phát, những bóng kiếm tuôn ra ồ ạt như hoa sen nở rộ, xoắn chặt một vòng quanh bọn họ, mỗi một bóng kiếm màu đen đều mang theo sức nặng hơn tám mươi sáu triệu cân của Địa kiếm.
Chưa kể, Cố Thanh Sơn còn có thần kỹ Súc Địa Thành Thốn trợ giúp, cho nên đám tu sĩ xa lạ kia quả thực chẳng kịp chống trả. Cho dù tu vi của họ có cao đến mức nào đi chăng nữa, mà bị kiếm tu tấn công trong phạm vi cách mình năm bước, lại còn là đòn tấn công toàn lực của Địa kiếm, thì không một ai có thể sống sót nổi.
Chỉ trong vòng chưa tới một giây, Cố Thanh Sơn đã chém chết bảy người chỉ bằng một đường kiếm.
"Chết tiệt! Ra tay cho ta!" Tên tu sĩ lạ mặt cầm đầu đám người kia chợt quát lên.
"Xông lên giết họ!" Ninh Nguyệt Thiền chỉ sửng sốt trong một tích tắc rồi cũng rút trường đao ra, hô to ra lệnh.
Tu sĩ của cả hai bên đều là những người có kinh nghiệm lão luyện trên chiến trận, mệnh lệnh vừa được hạ xuống, bọn họ liền không chút do dự bắt đầu tấn công về phía đối phương.
Tên cầm đầu của đám tu sĩ xa lạ kia rút trường kiếm ra, sẵn sàng nghênh đón công kích của Cố Thanh Sơn. Đường kiếm của gã rất nhanh, hơn nữa chiêu thức cũng vô cùng kỳ quái. Chỉ thấy thanh kiếm của gã cuộn tròn lên như rắn, sau đó vòng qua kiếm của Cố Thanh Sơn, chỉ loáng một cái đã lách vào trong kẽ hở giữa những chiêu thức của hắn.
Kiếm quyết được phát động.
Hàng trăm hàng nghìn bóng kiếm hóa thành một dòng nước lũ cuộn trào mãnh liệt, đánh thẳng vào người Cố Thanh Sơn.
Keng keng keng keng keng keng!
Chỉ trong phút chốc mà Cố Thanh Sơn đã bị vô số bóng kiếm bắn trúng, kim giáp của hắn bị trận kiếm quang đó đánh đến mức rung lên không ngừng. Hắn chỉ kịp thu kiếm về để bảo vệ những bộ phận quan trọng, nháy mắt đã bị đánh ra xa mười mấy trượng, bay ngược trở lại vào trong Phật đường. Hắn va mạnh vào bức tường phía sau Phật đường, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, cuối cùng rơi xuống đất.
Uy lực của chiêu kiếm vừa rồi thực sự quá hung mãnh, nếu không phải Cố Thanh Sơn đang mặc chiến giáp tướng quân thì e rằng hắn đã bỏ mạng tại đây rồi.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bộ chiến giáp màu vàng nhạt bị đập đến mức lồi lõm gồ ghề. Hắn chật vật hạ xuống đất, cố gắng dùng kiếm để chống đỡ cơ thể thì mới không ngã hẳn xuống.
"Bí kiếm như vậy... Đúng là rất mạnh... " Hắn thở dốc nói.
Ở phía bên kia, tên tu sĩ lạ mặt vẫn cứ đứng im tại chỗ, trường kiếm vẫn duy trì trạng thái hướng về phía trước, tạm thời chưa truy kích.
"Chiêu này của ngươi là Yến Quy ư?" Tên kiếm tu lạ mặt hỏi.
"Đúng thế." Cố Thanh Sơn trả lời.
Tên kiếm tu kia thở dài một hơi, chán nản nói: "Thì ra đây chính là Yến Quy, ta đã đi tìm ở rất nhiều thế giới rồi mà vẫn chưa tìm nổi, thế mà hôm nay lại gặp được nó bằng cách như thế này."
Phụt!
Sau lưng tên tu sĩ lạ mặt phụt ra những tia máu đặc quánh, gã ngã thẳng đờ xuống đất, không còn thở nữa.
Gã đã chết rồi.
Sở dĩ bí kiếm này có tên Yến Quy, là vì khi kiếm tu xuất chiêu, một chiêu kiếm y hệt như vậy sẽ xuất hiện ngay sau lưng kẻ địch, tấn công kẻ đó.
Trên giao diện Chiến Thần xuất hiện hai dòng nhắc nhở.
[Giết chết tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.]
[Người chơi đã thực hiện một lần thuấn sát, linh lực đã được trả lại.]
[Điểm hồn lực + 100]
Cố Thanh Sơn đứng dậy, đến cả đan dược trị thương cũng không kịp nuốt, hắn lại xông về phía đám người kia một lần nữa.
Tại một nơi chật chội như thế này, thì kiếm tu là kẻ có lực sát thương đáng sợ nhất. Hơn nữa sau khi tên kiếm tu lạ mặt kia chết, ở đây chỉ còn mỗi mình Cố Thanh Sơn là kiếm tu. Vì vậy, hắn nhất định phải nhanh chóng tham gia chiến đấu.
Cơ thể của Cố Thanh Sơn nhoáng lên một cái, ngay sau đó đã rơi xuống bên cạnh một tên tu sĩ thuật pháp lạ mặt đang bắt quyết.
Bóng kiếm hiện ra, Cố Thanh Sơn biến mất.
Tên tu sĩ thuật pháp lạ mặt kia hét lên một cách thảm thiết, cánh tay đang bắt quyết của gã bị chém đứt, rơi thẳng xuống đất. Một luồng thuật pháp Ngũ Hành kịp thời đánh tới, lập tức kết liễu tính mạng của gã ta.
Lúc này, Cố Thanh Sơn đã đến đầu bên kia của chiến trường. Hắn biến thành một luồng kiếm quang màu trắng nhạt, chém đứt ngang lưng một tên võ tu lạ mặt.
Ninh Nguyệt Thiền là đao khách Hóa Thần cảnh, cũng rất phù hợp với việc chiến đấu trong điều kiện như thế này. Nàng mặc bộ chiến giáp Định Viễn tướng quân màu đỏ, tùy ý xông vào trong đám người kia, lúc đao giơ lên hạ xuống cũng chính là lúc quân định lập tức mất mạng.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc với kết quả là một bên bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đây là một trận chiến đột ngột, bắt nguồn từ việc Cố Thanh Sơn đột nhiên ra tay. Hắn đã giành được thời cơ tấn công trước, cho nên bên phía của Ninh Nguyệt Thiền không hề có một ai phải ngã xuống, chỉ có vài người bị thương mà thôi.
Cuộc chiến bỗng nhiên bùng phát rồi nhanh chóng kết thúc. Mọi người đều thở hổn hển, vẫn còn chưa hết kinh hãi.
"Vì sao huynh lại đột ngột ra tay? Ta thấy rằng mọi người đều cần một lời giải thích." Ninh Nguyệt Thiền nhìn Cố Thanh Sơn, mà các tu sĩ cũng đều nhìn về phía hắn.
Khi ở trong quân đội, nếu như không được cho phép mà đã ra tay, có thể phải gánh lấy hậu quả nghiêm trọng là bị chặt đầu.
"Cô quen bọn họ sao?" Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi.
"Không." Ninh Nguyệt Thiền trả lời.
"Cô đã từng nhìn thấy cách ăn mặc như thế bao giờ chưa?"
"Chưa."
Cố Thanh Sơn lại nói: "Có lẻ bây giờ chúng ta nên thu gom chiến lợi phẩm trước đã, như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn."
Ninh Nguyệt Thiền nhìn hắn, cuối cùng gật đầu nói: "... Được."
Các tu sĩ thu thập đồ vật và binh khí từ trong đống xác chết rải đầy trên mặt đất, cuối cùng bọn họ phát hiện một lá cờ nho nhỏ trên thi thể của tên kiếm tu lạ mặt kia. Trên lá cờ này chỉ viết một chữ duy nhất – “Lệnh".
Một tu sĩ đứng ra thử truyền linh lực vào trong lá cờ, ngay sau đó, một giọng nói uy nghiêm phát ra từ lá cờ ấy.
"Lệnh: Đệ tử chân truyền Trương Hoằng Trì thống lĩnh đội tu sĩ thứ năm, đi vào thế giới Khí Linh để tìm kiếm bảo vật."
"Ngoài nhiệm vụ này ra thì không cần thiết phải thăm dò nguồn gốc của những sinh linh ở thế giới khác."
"Việc này môn phái đã có quyết định rồi, không nên làm những việc không cần thiết."
"Nhưng nếu như các ngươi gặp những sinh linh của thế giới khác thì có thể giết hoặc là bắt giữ. Nếu là những cô gái xinh đẹp thì có thể dể họ làm tỳ nữ cho các đệ tử; nếu kẻ nào có đủ sức thì hãy đưa về để làm nô lệ ở khu mỏ, ngoại trừ những người đó ra thì cứ giết hết."
Các vị đại tu sĩ nghe xong, ai cũng trợn mắt há mồm.
"Bọn họ là người tu hành ở một thế giới khác!" Một tu sĩ Hóa Thần thốt lên, kinh ngạc đến mức hồn bay phách lạc.
"Đạt đến cảnh giới Hóa Thần rồi mà cũng chỉ là đệ tử chân truyền thôi..." Một tu sĩ khác lẩm bẩm.
Chưa kể, Cố Thanh Sơn còn có thần kỹ Súc Địa Thành Thốn trợ giúp, cho nên đám tu sĩ xa lạ kia quả thực chẳng kịp chống trả. Cho dù tu vi của họ có cao đến mức nào đi chăng nữa, mà bị kiếm tu tấn công trong phạm vi cách mình năm bước, lại còn là đòn tấn công toàn lực của Địa kiếm, thì không một ai có thể sống sót nổi.
Chỉ trong vòng chưa tới một giây, Cố Thanh Sơn đã chém chết bảy người chỉ bằng một đường kiếm.
"Chết tiệt! Ra tay cho ta!" Tên tu sĩ lạ mặt cầm đầu đám người kia chợt quát lên.
"Xông lên giết họ!" Ninh Nguyệt Thiền chỉ sửng sốt trong một tích tắc rồi cũng rút trường đao ra, hô to ra lệnh.
Tu sĩ của cả hai bên đều là những người có kinh nghiệm lão luyện trên chiến trận, mệnh lệnh vừa được hạ xuống, bọn họ liền không chút do dự bắt đầu tấn công về phía đối phương.
Tên cầm đầu của đám tu sĩ xa lạ kia rút trường kiếm ra, sẵn sàng nghênh đón công kích của Cố Thanh Sơn. Đường kiếm của gã rất nhanh, hơn nữa chiêu thức cũng vô cùng kỳ quái. Chỉ thấy thanh kiếm của gã cuộn tròn lên như rắn, sau đó vòng qua kiếm của Cố Thanh Sơn, chỉ loáng một cái đã lách vào trong kẽ hở giữa những chiêu thức của hắn.
Kiếm quyết được phát động.
Hàng trăm hàng nghìn bóng kiếm hóa thành một dòng nước lũ cuộn trào mãnh liệt, đánh thẳng vào người Cố Thanh Sơn.
Keng keng keng keng keng keng!
Chỉ trong phút chốc mà Cố Thanh Sơn đã bị vô số bóng kiếm bắn trúng, kim giáp của hắn bị trận kiếm quang đó đánh đến mức rung lên không ngừng. Hắn chỉ kịp thu kiếm về để bảo vệ những bộ phận quan trọng, nháy mắt đã bị đánh ra xa mười mấy trượng, bay ngược trở lại vào trong Phật đường. Hắn va mạnh vào bức tường phía sau Phật đường, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, cuối cùng rơi xuống đất.
Uy lực của chiêu kiếm vừa rồi thực sự quá hung mãnh, nếu không phải Cố Thanh Sơn đang mặc chiến giáp tướng quân thì e rằng hắn đã bỏ mạng tại đây rồi.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bộ chiến giáp màu vàng nhạt bị đập đến mức lồi lõm gồ ghề. Hắn chật vật hạ xuống đất, cố gắng dùng kiếm để chống đỡ cơ thể thì mới không ngã hẳn xuống.
"Bí kiếm như vậy... Đúng là rất mạnh... " Hắn thở dốc nói.
Ở phía bên kia, tên tu sĩ lạ mặt vẫn cứ đứng im tại chỗ, trường kiếm vẫn duy trì trạng thái hướng về phía trước, tạm thời chưa truy kích.
"Chiêu này của ngươi là Yến Quy ư?" Tên kiếm tu lạ mặt hỏi.
"Đúng thế." Cố Thanh Sơn trả lời.
Tên kiếm tu kia thở dài một hơi, chán nản nói: "Thì ra đây chính là Yến Quy, ta đã đi tìm ở rất nhiều thế giới rồi mà vẫn chưa tìm nổi, thế mà hôm nay lại gặp được nó bằng cách như thế này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụt!
Sau lưng tên tu sĩ lạ mặt phụt ra những tia máu đặc quánh, gã ngã thẳng đờ xuống đất, không còn thở nữa.
Gã đã chết rồi.
Sở dĩ bí kiếm này có tên Yến Quy, là vì khi kiếm tu xuất chiêu, một chiêu kiếm y hệt như vậy sẽ xuất hiện ngay sau lưng kẻ địch, tấn công kẻ đó.
Trên giao diện Chiến Thần xuất hiện hai dòng nhắc nhở.
[Giết chết tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.]
[Người chơi đã thực hiện một lần thuấn sát, linh lực đã được trả lại.]
[Điểm hồn lực + 100]
Cố Thanh Sơn đứng dậy, đến cả đan dược trị thương cũng không kịp nuốt, hắn lại xông về phía đám người kia một lần nữa.
Tại một nơi chật chội như thế này, thì kiếm tu là kẻ có lực sát thương đáng sợ nhất. Hơn nữa sau khi tên kiếm tu lạ mặt kia chết, ở đây chỉ còn mỗi mình Cố Thanh Sơn là kiếm tu. Vì vậy, hắn nhất định phải nhanh chóng tham gia chiến đấu.
Cơ thể của Cố Thanh Sơn nhoáng lên một cái, ngay sau đó đã rơi xuống bên cạnh một tên tu sĩ thuật pháp lạ mặt đang bắt quyết.
Bóng kiếm hiện ra, Cố Thanh Sơn biến mất.
Tên tu sĩ thuật pháp lạ mặt kia hét lên một cách thảm thiết, cánh tay đang bắt quyết của gã bị chém đứt, rơi thẳng xuống đất. Một luồng thuật pháp Ngũ Hành kịp thời đánh tới, lập tức kết liễu tính mạng của gã ta.
Lúc này, Cố Thanh Sơn đã đến đầu bên kia của chiến trường. Hắn biến thành một luồng kiếm quang màu trắng nhạt, chém đứt ngang lưng một tên võ tu lạ mặt.
Ninh Nguyệt Thiền là đao khách Hóa Thần cảnh, cũng rất phù hợp với việc chiến đấu trong điều kiện như thế này. Nàng mặc bộ chiến giáp Định Viễn tướng quân màu đỏ, tùy ý xông vào trong đám người kia, lúc đao giơ lên hạ xuống cũng chính là lúc quân định lập tức mất mạng.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc với kết quả là một bên bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đây là một trận chiến đột ngột, bắt nguồn từ việc Cố Thanh Sơn đột nhiên ra tay. Hắn đã giành được thời cơ tấn công trước, cho nên bên phía của Ninh Nguyệt Thiền không hề có một ai phải ngã xuống, chỉ có vài người bị thương mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuộc chiến bỗng nhiên bùng phát rồi nhanh chóng kết thúc. Mọi người đều thở hổn hển, vẫn còn chưa hết kinh hãi.
"Vì sao huynh lại đột ngột ra tay? Ta thấy rằng mọi người đều cần một lời giải thích." Ninh Nguyệt Thiền nhìn Cố Thanh Sơn, mà các tu sĩ cũng đều nhìn về phía hắn.
Khi ở trong quân đội, nếu như không được cho phép mà đã ra tay, có thể phải gánh lấy hậu quả nghiêm trọng là bị chặt đầu.
"Cô quen bọn họ sao?" Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi.
"Không." Ninh Nguyệt Thiền trả lời.
"Cô đã từng nhìn thấy cách ăn mặc như thế bao giờ chưa?"
"Chưa."
Cố Thanh Sơn lại nói: "Có lẻ bây giờ chúng ta nên thu gom chiến lợi phẩm trước đã, như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn."
Ninh Nguyệt Thiền nhìn hắn, cuối cùng gật đầu nói: "... Được."
Các tu sĩ thu thập đồ vật và binh khí từ trong đống xác chết rải đầy trên mặt đất, cuối cùng bọn họ phát hiện một lá cờ nho nhỏ trên thi thể của tên kiếm tu lạ mặt kia. Trên lá cờ này chỉ viết một chữ duy nhất – “Lệnh".
Một tu sĩ đứng ra thử truyền linh lực vào trong lá cờ, ngay sau đó, một giọng nói uy nghiêm phát ra từ lá cờ ấy.
"Lệnh: Đệ tử chân truyền Trương Hoằng Trì thống lĩnh đội tu sĩ thứ năm, đi vào thế giới Khí Linh để tìm kiếm bảo vật."
"Ngoài nhiệm vụ này ra thì không cần thiết phải thăm dò nguồn gốc của những sinh linh ở thế giới khác."
"Việc này môn phái đã có quyết định rồi, không nên làm những việc không cần thiết."
"Nhưng nếu như các ngươi gặp những sinh linh của thế giới khác thì có thể giết hoặc là bắt giữ. Nếu là những cô gái xinh đẹp thì có thể dể họ làm tỳ nữ cho các đệ tử; nếu kẻ nào có đủ sức thì hãy đưa về để làm nô lệ ở khu mỏ, ngoại trừ những người đó ra thì cứ giết hết."
Các vị đại tu sĩ nghe xong, ai cũng trợn mắt há mồm.
"Bọn họ là người tu hành ở một thế giới khác!" Một tu sĩ Hóa Thần thốt lên, kinh ngạc đến mức hồn bay phách lạc.
"Đạt đến cảnh giới Hóa Thần rồi mà cũng chỉ là đệ tử chân truyền thôi..." Một tu sĩ khác lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro