Chuông báo tử i...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Có thần thông khống chế Lôi Điện, bí kiếm này gần như là đặc biệt được tạo ra vì Cố Thanh Sơn!
Đây mới thật sự là truy hồn lấy mạng, trong vòng ba mươi mét!
Sơn Nữ yên lặng suy nghĩ phương thức chiến đấu sau này.
Cố Thanh Sơn cũng đã thu Triều Âm kiếm lại, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra thi thể Vương Thành.
Đôi con mắt đầy máu của Vương Thành vẫn mở to, trên mặt tràn đầy đau khổ cùng vẻ không cam lòng.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Kẻ liều mạng, chuyện mà anh đã ước định với tôi, tôi đã làm xong rồi."
Đi đôi với những lời này, trên thi thể Vương Thành đột nhiên nổi lên một phù văn màu xám.
Phù văn này lặng lẽ rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Sau đó từng hàng chữ đom đóm nhỏ xuất hiện ở trên giao diện Chiến Thần.
[Điều một quy tắc triệu hoán: Giao dịch công bằng.]
[Cái gọi là công bằng, là chỉ bên A kí kết khế ước triệu hoán chấp nhận thành quả lao động của bên B, mà bên B cũng chấp nhận thù lao mà bên A bỏ ra]
[Lần triệu hoán này đã thoả mãn điều kiện trên]
[Bây giờ sẽ trả thù lao cho quỷ vương Hoàng Tuyền]
[Phù văn sinh hồn của Vương Thành: Phù văn này ẩn chứa tất cả kinh nghiệm, kiến thức, kỹ năng và tiền bạc cùng với hồn lực trong linh hồn của cả đời Vương Thành]
[Bây giờ, ngài có thể nhận lấy phù văn này]
Cố Thanh Sơn khẽ chạm lên phù văn.
Lập tức, vô số hình ảnh tràn vào trong đầu.
Thời gian tựa hồ dài đằng đẵng, nhưng thực tế lại rất ngắn, chỉ là sau chốc lát, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nắm giữ được rất nhiều thứ.
Hồn lực của hắn cũng tăng lên không ít.
Vốn dĩ, sau khi lấy được chuông thần của học viện của Thần trước đó, rồi tu luyện “Tìm kiếm thần tích” ẩn chứa bên trong, hắn còn dư lại 86000 điểm hồn lực.
Sau đó lại tu tập rất nhiều kĩ năng về đao, mũi tên, võ đạo cùng với kĩ năng linh thực, lại liên tục sử dụng bí truyền Điều Động Chúng Sinh, mặc dù chỉ hoá thành mấy động vật nhỏ như chim sơn ca hay kiến, nhưng cũng vẫn cần có hồn lực.
Cứ như vậy, hồn lực của hắn đã giảm xuống còn khoảng bảy mươi ngàn.
Ma quỷ triệu hoán sư này lại trực tiếp đưa cho hắn ba ngàn điểm hồn lực.
Cứ như vậy, giá trị hồn lực của Cố Thanh Sơn lại được bổ sung lần nữa, ổn định ở mức bảy mươi ba ngàn điểm.
Ngoài ra...
Cố Thanh Sơn nâng tay lên.
Một bóng xám bay lên từ tay hắn.
Cái này là khế ước ma quỷ.
Sau khi có được sự hiến tế của Vương Thành, Cố Thanh Sơn lại học được thuật triệu hoán ma quỷ!
Cố Thanh Sơn nhìn hồn lực, lại nhìn bóng xám trên tay, không nhịn được cảm khái nói: "Khó trách ma quỷ đều nguyện ý hưởng ứng kêu gọi, đây đúng là tiền từ trên trời rơi xuống."
Bỗng nhiên, bên trên xác phi thuyền truyền tới tiếng động nhẹ.
Hình như có người tới.
Sơn Nữ gấp giọng hỏi: "Công tử, làm sao bây giờ?"
"Hả? Ừm..."
Cố Thanh Sơn đáp một tiếng, thu lại thuật triệu hoán ma quỷ.
Hắn đứng ở trước thi thể Vương Thành, tràn đầy áy náy nói: "Thật xin lỗi, có lẽ tôi còn phải lấy đi vài thứ đồ giống vậy trên người anh."
Dưới cái nhìn chăm chú của của Sơn Nữ, Cố Thanh Sơn nhổ một sợi tóc từ trên đầu Vương Thành.
Hắn nắm sợi tóc, phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí.
Một Vương Thành khác xuất hiện.
“Công tử, ngài dự định đóng giả thành hắn ta sao?” Sơn Nữ cười hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn thi thể của Vương Thành, nhíu mày nói: “Chuyện hắn ta bị ám hại có rất nhiều người tham dự, nếu như ta đi ra ngoài như vậy, e rằng sẽ gây ra rất nhiều vấn đề, sẽ có rất nhiều phiền phức phải giải quyết.”
“Vậy nên làm gì bây giờ?” Sơn Nữ hỏi.
“Cô không giúp ta nghĩ cách sao?” Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.
“Công tử nói đùa rồi, chuyện khó như vậy đương nhiên phải để ngài suy nghĩ chứ.”
“Vậy còn cô thì sao?”
“Ta chỉ là một thanh kiếm, nghe theo mệnh lệnh của công tử đi làm việc là được rồi.”
“... Haiz.”
“Tại sao công tử lại thở dài?”
“Không có việc gì, chỉ là ta có hơi hao tổn tinh thần thôi.”
Lúc này, động tĩnh phía bên ngoài xác phi thuyền đã lớn hơn.
“Công tử hãy suy nghĩ nhanh lên một chút đi, bằng không thì chúng ta chỉ có thể chém giết xông ra thôi.”
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ bình tĩnh và thong dong của Sơn Nữ, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Sơn Nữ, cô hãy khởi động Huyền Bí, hóa thân thành Vương Thành.”
“Ồ, vậy công tử thì sao?”
“Ta vẫn đóng vai ta.”
Sơn Nữ suy nghĩ một chút, nói: “Ta hiểu rồi, công tử muốn lấy thân phận thành viên của Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, giả vờ đang bảo vệ cho Vương Thành.”
“Cũng không phải.” Cố Thanh Sơn cười: “Hiện tại Barry và Mèo Con đang trông coi thế giới của ta, ta không thể đưa bọn họ đến được.”
“Nhưng mà danh tiếng của Câu lạc bộ Thiết Quyền cũng đủ để đối phó với việc nhỏ như vậy.” Sơn Nữ khẽ cười nói.
Cố Thanh Sơn lấy áo giáp tướng quân thần uy màu đen ra, mặc xong áo giáp toàn thân rồi đeo mặt nạ kim giáp lên.
Khuôn mặt của hắn được ẩn giấu phía sau chiếc mặt nạ.
Lúc này, hắn mới lên tiếng: “Sơn Nữ, có một số thời điểm, chúng ta có thể dựa vào người khác, nhưng có nhiều lúc, cô sẽ phát hiện ra, người chúng ta thật sự có thể dựa vào chỉ có bản thân mình mà thôi.”
“Tại sao vậy?
“Barry có rất nhiều kẻ thù, trước khi chân khỏi anh ta không thể tự mình đi ra ngoài, huống chi hiện tại ta đang nằm trong một hoàn cảnh chưa rõ ràng, thực lực cũng rất thấp kém.”
“Chắc chắn kẻ thù của anh ta đều rất mạnh, nếu như vào thời điểm này, tôi giơ thẻ của Câu lạc bộ nhảy ra ngoài, những người đó sẽ xem ta làm vật thay thế để trút thù hận, có lẽ còn có thể giết chết ta một cách im hơi lặng tiếng.”
“Cho nên đừng có lúc nào cũng kỳ vọng vào việc danh tiếng lớn sẽ mang tới hiệu quả tốt, bởi vì rất có khả năng cô sẽ bị cuốn vào trong một vòng xoáy nguy hiểm lớn hơn.”
“Được chỉ dạy rồi, công tử, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Lần này Sơn Nữ thật sự mơ hồ rồi.
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu như Vương Thành là Triệu hoán sư ma quỷ, vậy ta chính là ma quỷ thu thập linh hồn của hắn ta.”
...
Mấy phút sau.
Bên ngoài xác phi thuyền.
Toàn bộ mấy đội ngũ phụ trách việc tìm kiếm đã trở về.
Tại giao lộ dẫn đến phi thuyền chính, năm tên chiến sĩ thân hình to lớn đang lớn tiếng gào hét, yêu cầu mỗi người phải thành thật giao nộp những thứ tìm thấy.
Người cầm đầu toàn thân màu xanh, cả người như một khối nham thạch.
Hắn ta chính là Nhị phó trên phi thuyền, thực lực cao siêu, trung thành tận tâm với thuyền trưởng, do đó sau khi Nhị phó trước bị quái vật hư không ăn thịt, vị trí này đã đến phiên hắn ta ngồi.
Lúc này, hắn ta hơi có phần bực bội nói với người bên cạnh: “Đi xem thử vì sao người của xác thuyền thứ hai vẫn chưa ra khỏi!”
“Nham ca, chuyện đó...” Thuộc hạ thấp giọng nói với hắn ta.
Nham ca bực mình nói: “Đương nhiên ta biết nguyên do, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, thủ lĩnh không quan tâm đến tính mạng của một con côn trùng, nhưng nếu hiệu suất làm việc của chúng ta quá thấp, còn để ngài ấy phải chờ, vậy thì lửa của ngài ấy sẽ lớn hơn. Do đó, ngươi đi giúp Trương Nghĩa một chút đi.”
“Rõ.”
Tên thuộc hạ đáp, trong ánh mắt lóe lên sát khí.
Hắn ta gọi hai tên cấp dưới tới, định đi đến xác phi thuyền số hai.
Cùng lúc đó.
Bịch!
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên, cánh cửa của xác phi thuyền số hai bị đá bay ra.
Vương Thành dẫn theo một người mặc áo giáp màu đen, đầu đội mũ giáp màu vàng kim đi ra.
“Vương Thành!”
Có người sợ hãi kêu lên.
“Chà, là ta, sao trông các ngươi lại kinh ngạc như vậy?” Vương Thành thản nhiên nói.
Không đợi thuộc hạ nói chuyện, Nhị phó đẩy những người đang chắn ở trước mặt ra, sải bước đi tới.
“Vương Thành, vợ ngươi và Trương Nghĩa đâu rồi?” Hắn ta trầm giọng hỏi.
“Chết rồi.” Giọng nói của Vương Thành mang theo một chút lãnh đạm.
Nhị phó thoáng ngây người.
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã phản ứng lại.
Chuyện này, không biết bản thân Vương Thành biết được bao nhiêu.
Nếu như Vương Thành biết được tất cả mọi chuyện từ trong miệng Trương Nghĩa, ắt sẽ đi tìm thuyền trưởng.
Nói cách khác, nhất định phải lập tức giải quyết Vương Thành, nhất định không thể để thuyền trưởng biết những người này của mình đã bị Trương Nghĩa mua chuộc, âm thầm hãm hại thuộc hạ!
Đây mới thật sự là truy hồn lấy mạng, trong vòng ba mươi mét!
Sơn Nữ yên lặng suy nghĩ phương thức chiến đấu sau này.
Cố Thanh Sơn cũng đã thu Triều Âm kiếm lại, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra thi thể Vương Thành.
Đôi con mắt đầy máu của Vương Thành vẫn mở to, trên mặt tràn đầy đau khổ cùng vẻ không cam lòng.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Kẻ liều mạng, chuyện mà anh đã ước định với tôi, tôi đã làm xong rồi."
Đi đôi với những lời này, trên thi thể Vương Thành đột nhiên nổi lên một phù văn màu xám.
Phù văn này lặng lẽ rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Sau đó từng hàng chữ đom đóm nhỏ xuất hiện ở trên giao diện Chiến Thần.
[Điều một quy tắc triệu hoán: Giao dịch công bằng.]
[Cái gọi là công bằng, là chỉ bên A kí kết khế ước triệu hoán chấp nhận thành quả lao động của bên B, mà bên B cũng chấp nhận thù lao mà bên A bỏ ra]
[Lần triệu hoán này đã thoả mãn điều kiện trên]
[Bây giờ sẽ trả thù lao cho quỷ vương Hoàng Tuyền]
[Phù văn sinh hồn của Vương Thành: Phù văn này ẩn chứa tất cả kinh nghiệm, kiến thức, kỹ năng và tiền bạc cùng với hồn lực trong linh hồn của cả đời Vương Thành]
[Bây giờ, ngài có thể nhận lấy phù văn này]
Cố Thanh Sơn khẽ chạm lên phù văn.
Lập tức, vô số hình ảnh tràn vào trong đầu.
Thời gian tựa hồ dài đằng đẵng, nhưng thực tế lại rất ngắn, chỉ là sau chốc lát, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nắm giữ được rất nhiều thứ.
Hồn lực của hắn cũng tăng lên không ít.
Vốn dĩ, sau khi lấy được chuông thần của học viện của Thần trước đó, rồi tu luyện “Tìm kiếm thần tích” ẩn chứa bên trong, hắn còn dư lại 86000 điểm hồn lực.
Sau đó lại tu tập rất nhiều kĩ năng về đao, mũi tên, võ đạo cùng với kĩ năng linh thực, lại liên tục sử dụng bí truyền Điều Động Chúng Sinh, mặc dù chỉ hoá thành mấy động vật nhỏ như chim sơn ca hay kiến, nhưng cũng vẫn cần có hồn lực.
Cứ như vậy, hồn lực của hắn đã giảm xuống còn khoảng bảy mươi ngàn.
Ma quỷ triệu hoán sư này lại trực tiếp đưa cho hắn ba ngàn điểm hồn lực.
Cứ như vậy, giá trị hồn lực của Cố Thanh Sơn lại được bổ sung lần nữa, ổn định ở mức bảy mươi ba ngàn điểm.
Ngoài ra...
Cố Thanh Sơn nâng tay lên.
Một bóng xám bay lên từ tay hắn.
Cái này là khế ước ma quỷ.
Sau khi có được sự hiến tế của Vương Thành, Cố Thanh Sơn lại học được thuật triệu hoán ma quỷ!
Cố Thanh Sơn nhìn hồn lực, lại nhìn bóng xám trên tay, không nhịn được cảm khái nói: "Khó trách ma quỷ đều nguyện ý hưởng ứng kêu gọi, đây đúng là tiền từ trên trời rơi xuống."
Bỗng nhiên, bên trên xác phi thuyền truyền tới tiếng động nhẹ.
Hình như có người tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơn Nữ gấp giọng hỏi: "Công tử, làm sao bây giờ?"
"Hả? Ừm..."
Cố Thanh Sơn đáp một tiếng, thu lại thuật triệu hoán ma quỷ.
Hắn đứng ở trước thi thể Vương Thành, tràn đầy áy náy nói: "Thật xin lỗi, có lẽ tôi còn phải lấy đi vài thứ đồ giống vậy trên người anh."
Dưới cái nhìn chăm chú của của Sơn Nữ, Cố Thanh Sơn nhổ một sợi tóc từ trên đầu Vương Thành.
Hắn nắm sợi tóc, phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí.
Một Vương Thành khác xuất hiện.
“Công tử, ngài dự định đóng giả thành hắn ta sao?” Sơn Nữ cười hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn thi thể của Vương Thành, nhíu mày nói: “Chuyện hắn ta bị ám hại có rất nhiều người tham dự, nếu như ta đi ra ngoài như vậy, e rằng sẽ gây ra rất nhiều vấn đề, sẽ có rất nhiều phiền phức phải giải quyết.”
“Vậy nên làm gì bây giờ?” Sơn Nữ hỏi.
“Cô không giúp ta nghĩ cách sao?” Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.
“Công tử nói đùa rồi, chuyện khó như vậy đương nhiên phải để ngài suy nghĩ chứ.”
“Vậy còn cô thì sao?”
“Ta chỉ là một thanh kiếm, nghe theo mệnh lệnh của công tử đi làm việc là được rồi.”
“... Haiz.”
“Tại sao công tử lại thở dài?”
“Không có việc gì, chỉ là ta có hơi hao tổn tinh thần thôi.”
Lúc này, động tĩnh phía bên ngoài xác phi thuyền đã lớn hơn.
“Công tử hãy suy nghĩ nhanh lên một chút đi, bằng không thì chúng ta chỉ có thể chém giết xông ra thôi.”
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ bình tĩnh và thong dong của Sơn Nữ, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Sơn Nữ, cô hãy khởi động Huyền Bí, hóa thân thành Vương Thành.”
“Ồ, vậy công tử thì sao?”
“Ta vẫn đóng vai ta.”
Sơn Nữ suy nghĩ một chút, nói: “Ta hiểu rồi, công tử muốn lấy thân phận thành viên của Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, giả vờ đang bảo vệ cho Vương Thành.”
“Cũng không phải.” Cố Thanh Sơn cười: “Hiện tại Barry và Mèo Con đang trông coi thế giới của ta, ta không thể đưa bọn họ đến được.”
“Nhưng mà danh tiếng của Câu lạc bộ Thiết Quyền cũng đủ để đối phó với việc nhỏ như vậy.” Sơn Nữ khẽ cười nói.
Cố Thanh Sơn lấy áo giáp tướng quân thần uy màu đen ra, mặc xong áo giáp toàn thân rồi đeo mặt nạ kim giáp lên.
Khuôn mặt của hắn được ẩn giấu phía sau chiếc mặt nạ.
Lúc này, hắn mới lên tiếng: “Sơn Nữ, có một số thời điểm, chúng ta có thể dựa vào người khác, nhưng có nhiều lúc, cô sẽ phát hiện ra, người chúng ta thật sự có thể dựa vào chỉ có bản thân mình mà thôi.”
“Tại sao vậy?
“Barry có rất nhiều kẻ thù, trước khi chân khỏi anh ta không thể tự mình đi ra ngoài, huống chi hiện tại ta đang nằm trong một hoàn cảnh chưa rõ ràng, thực lực cũng rất thấp kém.”
“Chắc chắn kẻ thù của anh ta đều rất mạnh, nếu như vào thời điểm này, tôi giơ thẻ của Câu lạc bộ nhảy ra ngoài, những người đó sẽ xem ta làm vật thay thế để trút thù hận, có lẽ còn có thể giết chết ta một cách im hơi lặng tiếng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho nên đừng có lúc nào cũng kỳ vọng vào việc danh tiếng lớn sẽ mang tới hiệu quả tốt, bởi vì rất có khả năng cô sẽ bị cuốn vào trong một vòng xoáy nguy hiểm lớn hơn.”
“Được chỉ dạy rồi, công tử, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Lần này Sơn Nữ thật sự mơ hồ rồi.
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu như Vương Thành là Triệu hoán sư ma quỷ, vậy ta chính là ma quỷ thu thập linh hồn của hắn ta.”
...
Mấy phút sau.
Bên ngoài xác phi thuyền.
Toàn bộ mấy đội ngũ phụ trách việc tìm kiếm đã trở về.
Tại giao lộ dẫn đến phi thuyền chính, năm tên chiến sĩ thân hình to lớn đang lớn tiếng gào hét, yêu cầu mỗi người phải thành thật giao nộp những thứ tìm thấy.
Người cầm đầu toàn thân màu xanh, cả người như một khối nham thạch.
Hắn ta chính là Nhị phó trên phi thuyền, thực lực cao siêu, trung thành tận tâm với thuyền trưởng, do đó sau khi Nhị phó trước bị quái vật hư không ăn thịt, vị trí này đã đến phiên hắn ta ngồi.
Lúc này, hắn ta hơi có phần bực bội nói với người bên cạnh: “Đi xem thử vì sao người của xác thuyền thứ hai vẫn chưa ra khỏi!”
“Nham ca, chuyện đó...” Thuộc hạ thấp giọng nói với hắn ta.
Nham ca bực mình nói: “Đương nhiên ta biết nguyên do, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, thủ lĩnh không quan tâm đến tính mạng của một con côn trùng, nhưng nếu hiệu suất làm việc của chúng ta quá thấp, còn để ngài ấy phải chờ, vậy thì lửa của ngài ấy sẽ lớn hơn. Do đó, ngươi đi giúp Trương Nghĩa một chút đi.”
“Rõ.”
Tên thuộc hạ đáp, trong ánh mắt lóe lên sát khí.
Hắn ta gọi hai tên cấp dưới tới, định đi đến xác phi thuyền số hai.
Cùng lúc đó.
Bịch!
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên, cánh cửa của xác phi thuyền số hai bị đá bay ra.
Vương Thành dẫn theo một người mặc áo giáp màu đen, đầu đội mũ giáp màu vàng kim đi ra.
“Vương Thành!”
Có người sợ hãi kêu lên.
“Chà, là ta, sao trông các ngươi lại kinh ngạc như vậy?” Vương Thành thản nhiên nói.
Không đợi thuộc hạ nói chuyện, Nhị phó đẩy những người đang chắn ở trước mặt ra, sải bước đi tới.
“Vương Thành, vợ ngươi và Trương Nghĩa đâu rồi?” Hắn ta trầm giọng hỏi.
“Chết rồi.” Giọng nói của Vương Thành mang theo một chút lãnh đạm.
Nhị phó thoáng ngây người.
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã phản ứng lại.
Chuyện này, không biết bản thân Vương Thành biết được bao nhiêu.
Nếu như Vương Thành biết được tất cả mọi chuyện từ trong miệng Trương Nghĩa, ắt sẽ đi tìm thuyền trưởng.
Nói cách khác, nhất định phải lập tức giải quyết Vương Thành, nhất định không thể để thuyền trưởng biết những người này của mình đã bị Trương Nghĩa mua chuộc, âm thầm hãm hại thuộc hạ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro