Con Đường Bí Mậ...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
"Trên thực tế, chai thuốc trừ sâu đầu tiên trong chín trăm triệu tầng thế giới là do chúng tạo ra, sau đó chúng nó âm thầm đẩy thuốc trừ sâu ra chín trăm triệu tầng thế giới.”
“Được rồi, anh đã biết, Tuyết Nhi giỏi quá.”
Cố Thanh Sơn xoa đầu cô một cái, rút kiếm ra, đi tới khúc quanh trong mật đạo.
“Là ở đây sao?” Hắn chỉ vào một chỗ trên mặt đất, hỏi tên tùy tùng kia.
“Ở nơi này, cũng không biết làm sao xuống tiếp.” Tùy tùng nói.
Cố Thanh Sơn dùng kiếm cố sức đánh lên từng viên gạch.
Khi hắn đập lên viên gạch thứ mười, mặt đất phát ra âm thanh rung động.
Ngay sau đó, phiến đá mở ra, Cố Thanh Sơn trực tiếp rớt xuống.
Mọi người xôn xao một hồi.
Tô Tuyết Nhi hét lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng tiến lên, nhảy xuống.
Lúc còn ở gữa không trung, cô rút ra thẻ bài, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Thế nhưng chiến đấu không hề xảy ra.
Một đôi tay mạnh mẽ đón được cô.
"Thả lỏng, ở đây an toàn." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đoán được tất cả, nhưng lại quên mất phản ứng của Tô Tuyết Nhi.
May là bây giờ sức mạnh và tốc độ phản ứng trong thân thể đều tăng lên, không thì chưa chắc đã đón được cô.
“Con sâu dài trăm mét kia...” Tô Tuyết Nhi vừa nói vừa nhìn theo tầm mắt Cố Thanh Sơn.
Nhất thời, hai người đều không nói gì.
Đó không phải là sâu.
Đó là một đoàn xe lừa sắt thép phủ đầy bụi, treo trên một đường ray dài, đi thông đến một chỗ sâu trong bóng tối.
“Thanh Sơn.”
“Làm sao vậy?” Ánh mắt Cố Thanh Sơn chăm chú vào đoàn tàu sắt thép, lên tiếng hỏi.
Tô Tuyết Nhi thấp giọng nói: “... Tinh đồ của em kích hoạt rồi.”
“Đừng nhúc nhích.”
Cố Thanh Sơn ôm Tô Tuyết Nhi, chậm rãi quay trở lại từ sát mép đường ray đến giữa đường.
Hắn thở một hơi dài, buông Tô Tuyết Nhi ra.
Phía bên ngoài đường ray là bóng tối sâu không thấy đáy, nhìn mãi không thấy xa gần, cũng không rõ sâu cạn.
Về phần phía trên đường ray, con đường mật đạo khi nãy đang không ngừng nâng cao và đi xa.
Mật đạo sắp sửa rời khỏi vị trí đường sắt.
Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.
Không ngờ đó là một mật đạo biến hóa, cứ như vậy, không ai có thể vào đây lần thứ hai bằng phương pháp đi vào lần trước.
Mà tin tức tốt hơn nữa là khi mật đạo rời đi, bộ xương móng vuốt và chủ nhân của nó cũng đang cách xa chỗ này.
Người phía trên rối loạn một trận, hình như đang khẩn trương nghĩ biện pháp xuống dưới.
Nhân cơ hội này, Cố Thanh Sơn hỏi Tô Tuyết Nhi:
“Tinh Đồ kích hoạt rồi? Trên đó cho thấy cái gì?”
“Cho thấy tên của đoàn tàu này, tên gọi là Nhà Thám Hiểm, hai bên phải trái có hàng chữ thuyết minh, ừm, viết là: Xe lửa tiến vào thời gian ngủ đông, công tắc khởi động vật lý được giấu ở cửa sổ xe số mười một của toa tàu thứ ba, là một cái nút.”
Cố Thanh Sơn đánh giá đoàn tàu sắt thép cách đó không xa, lẩm bẩm nói: “Xem ra đây là vật mà đế quốc Tinh Huy năm đó lưu lại.”
Cả đoàn xe lửa được chia thành bốn toa, mỗi toa khoảng chừng hơn hai mươi mét, im lìm đậu ở trên đường sắt.
Lúc này Lam Tụ dẫn người xuống.
“Thì ra là tồn tại khoa học kỹ thuật.” Lam Tụ chợt nói.
Cổ Viêm cũng đi xuống.
“Không phải ngươi nói đó là sâu sao?” Y trừng mắt với tên tùy tùng kia, nói.
Tùy tùng ủy khuất nói: “Lãnh chúa đại nhân, quả thực nhìn nó rất giống sâu.”
Tất cả mọi người đều hậm hực nhìn người này.
Con sâu lớn hơn trăm mét... Khi nãy thực sự là hù dọa mọi người.
Cổ Viêm áy náy nói: “Ngại quá, thế giới của chúng ta là thế giới ma pháp, thằng nhỏ này chưa từng đọc sách cho tử tế, không biết khoa học kỹ thuật là gì.”
“Mặc kệ nó là cái gì, nói chung, cứ nhìn xem trước đã.” Sỏa Cường nói.
Nó đưa tay ra hiệu.
Hai chú chó Luyện Ngục toàn thân bao phủ ngọn lửa nhàn nhạt phi nhanh ra ngoài, nhanh chóng chạy tới chỗ đoàn tàu.
Chúng nó cảnh giác trừng mắt đoàn tàu sắt thép, nhe răng trợn mắt.
Mọi người đang ở phía sau trông ngóng.
Đột nhiên, hai chú chó địa ngục sủa lên một trận.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu!”
Đoàn tàu vẫn không nhúc nhích.
Sỏa Cường vuốt cằm, thấp giọng nói: “Kỳ lạ, kích cỡ lớn như vậy, lẽ nào lại học theo cái móng vuốt lớn kia, khinh thường chó?”
Cố Thanh Sơn: “...”
Cổ Viêm: “...”
Lam Tụ: “...”
Tô Tuyết Nhi nhẹ giọng giái thích: “... Đây là một loại phương tiện vận tải, không châm lửa khởi động thì sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.”
“Ha ha ha, tại sao lại có thể có vật ngu ngốc như vậy!” Sỏa Cường cười nhạo.
Mọi người bất lực, không còn muốn giải thích cái gì nữa.
Lam Tụ ho nhẹ một tiếng, nói: “Chúng ta nên tiến lên coi đi.”
“Được.”
Mọi người tán thành.
Mọt đám người đi tới trước đoàn tàu sắt thép, quan sát tỉ mỉ.
Có lẽ là để ở chỗ này một thời gian dài, trên cả đoàn tàu tích một lớp bụi dày, nhẹ nhàng đụng vào thì cuộn lên trên không.
Lam Tụ che mũi miệng, cau mày nói: “Vệ sinh!”
“Vâng, bệ hạ.”
Đám cận vệ của hắn ta lập tức hành động.
“Ngọn gió càn quét” và một thuật pháp hệ thủy cọ rửa mặt ngoài đoàn tàu một lần, dáng vẻ vốn có của đoàn tàu dần dần hiện ra.
Trên tay Cổ Viêm nâng một ngọn lửa, chiếu sáng đoàn tàu giống như ban ngày.
Y trầm ngâm nói: “Ta không biết các ngươi nghĩ thế nào, dù sao, ta cảm thấy... không tốt lắm.”
Trên đường ray đầy rẫy những bộ xương khô, vừa đụng vào liền biến thành tro bụi, hiển nhiên không biết đã chết ở chỗ này được bao nhiêu năm.
Về phần đoàn tàu, mặt ngoài đoàn tàu đầy những vết chém, vết cắt, vết cào cấu trầy xước, những vết máu đã cũ loang lổ khắp nơi tựa như một bức vẽ xấu xí.
Hiển nhiên ở đây đã từng xảy ra một trận đấu vô cùng ác liệt.
Một bộ xương khô ghé vào cửa sổ đoàn tàu, đến chết vẫn còn bày ra động tác đấm đá.
Nó cứ chết cứng ở ngoài cửa sổ xe như vậy.
“Xem ra là một đoàn tàu không thể đi vào.” Cố Thanh Sơn nói.
Lam Tụ quả quyết nói: “Chúng ta không cần thiết phải nghĩ cách ngồi vào đoàn tàu này.”
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
“Ta nhớ tốc độ xe bên khoa học kỹ thuật rất nhanh... Đối với người thường mà nói.”
“Cho nên lỡ như phía trước xảy ra vấn đề gì, tốc độ đoàn tàu quá nhanh, chúng ta chỉ có thể đụng vào.”
Cổ Viêm cũng nói; “Bây giờ chúng ta đều là người bình thường, bất luận là va chạm hay nhảy từ đoàn tàu xuống, rơi vào bóng tối hai bên đường sắt, chúng ta đều không thể may mắn sống sót.”
Vừa nói, y vừa tiện tay nhặt lên một tảng đá trên đường ray, ném vào trong bóng tối bên ngoài đường ray.
Mọi người nghiêng tai lắng nghe.
Thế nhưng vẫn không có tiếng va chạm truyền đến.
Hoàn toàn không cách nào dò thám để biết phía bên ngoài đường ray sâu thế nào.
Cố Thanh Sơn lại nói: “Lo lắng như vậy cũng đúng, nhưng chúng ta vẫn phải tra xét cụ thể một chút...”
Hắn kéo Tô Tuyết Nhi đi xem xét đoàn tàu.
Sỏa Cường cúi đầu, nhìn hai chú chó Luyện Ngục nói:
“Nếu vẫn phải đi thì cứ để chúng nó đi dò đường một chút.”
Hai chú chó Luyện Ngục chạy dọc theo đường ray, nhanh chóng vọt ra ngoài.
Những người khác bắt đầu quay qua nghiên cứu những vết tích trên thân tàu.
Có người rút ra binh khí, chém một nhát lên đoàn tàu.
Tia lửa văng khắp nơi.
Lớp sắt bên ngoài đoàn tàu không hề bị hư hại chút nào.
Lần này mọi người đều hiểu năng lực phòng ngự của nó.
Cố Thanh Sơn dẫn theo Tô Tuyết Nhi đi một vòng quanh đoàn tàu.
Mấy cánh cửa tàu đóng thật chặt, không thể mở ra từ bên ngoài.
“Trên tinh đồ có cấu tạo đoàn tàu không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không có.” Tô Tuyết Nhi lắc đầu nói.
Bỗng nhiên một âm thanh máy móc điện tử vang lên: [Tôi có tất cả các tư liệu của đế quốc Tinh Huy, đang lấy ra sơ đồ cấu trúc chức năng của đoàn tàu Nhà Thám Hiểm.]
Tô Tuyết Nhi cũng nghe thấy được, không khỏi nôn nao trong lòng.
“Đây là binh khí chiến tranh siêu thời không, đến từ Nữ Thần Công Chính.” Cố Thanh Sơn giải thích.
Khi hắn giải thích cho Tô Tuyết Nhi, chẳng biết thế nào, toàn bộ tin tức về đoàn tàu Nhà Thám Hiểm dần dần xuất hiện trong đầu hắn.
Cố Thanh Sơn chăm chú tra xét các hạng mục công năng của đoàn tàu sắt thép, hồi lâu mới thở ra một hơi.
"Lợi hại."
Hắn không kìm chế được mà than thở.
“Được rồi, anh đã biết, Tuyết Nhi giỏi quá.”
Cố Thanh Sơn xoa đầu cô một cái, rút kiếm ra, đi tới khúc quanh trong mật đạo.
“Là ở đây sao?” Hắn chỉ vào một chỗ trên mặt đất, hỏi tên tùy tùng kia.
“Ở nơi này, cũng không biết làm sao xuống tiếp.” Tùy tùng nói.
Cố Thanh Sơn dùng kiếm cố sức đánh lên từng viên gạch.
Khi hắn đập lên viên gạch thứ mười, mặt đất phát ra âm thanh rung động.
Ngay sau đó, phiến đá mở ra, Cố Thanh Sơn trực tiếp rớt xuống.
Mọi người xôn xao một hồi.
Tô Tuyết Nhi hét lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng tiến lên, nhảy xuống.
Lúc còn ở gữa không trung, cô rút ra thẻ bài, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Thế nhưng chiến đấu không hề xảy ra.
Một đôi tay mạnh mẽ đón được cô.
"Thả lỏng, ở đây an toàn." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đoán được tất cả, nhưng lại quên mất phản ứng của Tô Tuyết Nhi.
May là bây giờ sức mạnh và tốc độ phản ứng trong thân thể đều tăng lên, không thì chưa chắc đã đón được cô.
“Con sâu dài trăm mét kia...” Tô Tuyết Nhi vừa nói vừa nhìn theo tầm mắt Cố Thanh Sơn.
Nhất thời, hai người đều không nói gì.
Đó không phải là sâu.
Đó là một đoàn xe lừa sắt thép phủ đầy bụi, treo trên một đường ray dài, đi thông đến một chỗ sâu trong bóng tối.
“Thanh Sơn.”
“Làm sao vậy?” Ánh mắt Cố Thanh Sơn chăm chú vào đoàn tàu sắt thép, lên tiếng hỏi.
Tô Tuyết Nhi thấp giọng nói: “... Tinh đồ của em kích hoạt rồi.”
“Đừng nhúc nhích.”
Cố Thanh Sơn ôm Tô Tuyết Nhi, chậm rãi quay trở lại từ sát mép đường ray đến giữa đường.
Hắn thở một hơi dài, buông Tô Tuyết Nhi ra.
Phía bên ngoài đường ray là bóng tối sâu không thấy đáy, nhìn mãi không thấy xa gần, cũng không rõ sâu cạn.
Về phần phía trên đường ray, con đường mật đạo khi nãy đang không ngừng nâng cao và đi xa.
Mật đạo sắp sửa rời khỏi vị trí đường sắt.
Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.
Không ngờ đó là một mật đạo biến hóa, cứ như vậy, không ai có thể vào đây lần thứ hai bằng phương pháp đi vào lần trước.
Mà tin tức tốt hơn nữa là khi mật đạo rời đi, bộ xương móng vuốt và chủ nhân của nó cũng đang cách xa chỗ này.
Người phía trên rối loạn một trận, hình như đang khẩn trương nghĩ biện pháp xuống dưới.
Nhân cơ hội này, Cố Thanh Sơn hỏi Tô Tuyết Nhi:
“Tinh Đồ kích hoạt rồi? Trên đó cho thấy cái gì?”
“Cho thấy tên của đoàn tàu này, tên gọi là Nhà Thám Hiểm, hai bên phải trái có hàng chữ thuyết minh, ừm, viết là: Xe lửa tiến vào thời gian ngủ đông, công tắc khởi động vật lý được giấu ở cửa sổ xe số mười một của toa tàu thứ ba, là một cái nút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn đánh giá đoàn tàu sắt thép cách đó không xa, lẩm bẩm nói: “Xem ra đây là vật mà đế quốc Tinh Huy năm đó lưu lại.”
Cả đoàn xe lửa được chia thành bốn toa, mỗi toa khoảng chừng hơn hai mươi mét, im lìm đậu ở trên đường sắt.
Lúc này Lam Tụ dẫn người xuống.
“Thì ra là tồn tại khoa học kỹ thuật.” Lam Tụ chợt nói.
Cổ Viêm cũng đi xuống.
“Không phải ngươi nói đó là sâu sao?” Y trừng mắt với tên tùy tùng kia, nói.
Tùy tùng ủy khuất nói: “Lãnh chúa đại nhân, quả thực nhìn nó rất giống sâu.”
Tất cả mọi người đều hậm hực nhìn người này.
Con sâu lớn hơn trăm mét... Khi nãy thực sự là hù dọa mọi người.
Cổ Viêm áy náy nói: “Ngại quá, thế giới của chúng ta là thế giới ma pháp, thằng nhỏ này chưa từng đọc sách cho tử tế, không biết khoa học kỹ thuật là gì.”
“Mặc kệ nó là cái gì, nói chung, cứ nhìn xem trước đã.” Sỏa Cường nói.
Nó đưa tay ra hiệu.
Hai chú chó Luyện Ngục toàn thân bao phủ ngọn lửa nhàn nhạt phi nhanh ra ngoài, nhanh chóng chạy tới chỗ đoàn tàu.
Chúng nó cảnh giác trừng mắt đoàn tàu sắt thép, nhe răng trợn mắt.
Mọi người đang ở phía sau trông ngóng.
Đột nhiên, hai chú chó địa ngục sủa lên một trận.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu!”
Đoàn tàu vẫn không nhúc nhích.
Sỏa Cường vuốt cằm, thấp giọng nói: “Kỳ lạ, kích cỡ lớn như vậy, lẽ nào lại học theo cái móng vuốt lớn kia, khinh thường chó?”
Cố Thanh Sơn: “...”
Cổ Viêm: “...”
Lam Tụ: “...”
Tô Tuyết Nhi nhẹ giọng giái thích: “... Đây là một loại phương tiện vận tải, không châm lửa khởi động thì sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.”
“Ha ha ha, tại sao lại có thể có vật ngu ngốc như vậy!” Sỏa Cường cười nhạo.
Mọi người bất lực, không còn muốn giải thích cái gì nữa.
Lam Tụ ho nhẹ một tiếng, nói: “Chúng ta nên tiến lên coi đi.”
“Được.”
Mọi người tán thành.
Mọt đám người đi tới trước đoàn tàu sắt thép, quan sát tỉ mỉ.
Có lẽ là để ở chỗ này một thời gian dài, trên cả đoàn tàu tích một lớp bụi dày, nhẹ nhàng đụng vào thì cuộn lên trên không.
Lam Tụ che mũi miệng, cau mày nói: “Vệ sinh!”
“Vâng, bệ hạ.”
Đám cận vệ của hắn ta lập tức hành động.
“Ngọn gió càn quét” và một thuật pháp hệ thủy cọ rửa mặt ngoài đoàn tàu một lần, dáng vẻ vốn có của đoàn tàu dần dần hiện ra.
Trên tay Cổ Viêm nâng một ngọn lửa, chiếu sáng đoàn tàu giống như ban ngày.
Y trầm ngâm nói: “Ta không biết các ngươi nghĩ thế nào, dù sao, ta cảm thấy... không tốt lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường ray đầy rẫy những bộ xương khô, vừa đụng vào liền biến thành tro bụi, hiển nhiên không biết đã chết ở chỗ này được bao nhiêu năm.
Về phần đoàn tàu, mặt ngoài đoàn tàu đầy những vết chém, vết cắt, vết cào cấu trầy xước, những vết máu đã cũ loang lổ khắp nơi tựa như một bức vẽ xấu xí.
Hiển nhiên ở đây đã từng xảy ra một trận đấu vô cùng ác liệt.
Một bộ xương khô ghé vào cửa sổ đoàn tàu, đến chết vẫn còn bày ra động tác đấm đá.
Nó cứ chết cứng ở ngoài cửa sổ xe như vậy.
“Xem ra là một đoàn tàu không thể đi vào.” Cố Thanh Sơn nói.
Lam Tụ quả quyết nói: “Chúng ta không cần thiết phải nghĩ cách ngồi vào đoàn tàu này.”
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
“Ta nhớ tốc độ xe bên khoa học kỹ thuật rất nhanh... Đối với người thường mà nói.”
“Cho nên lỡ như phía trước xảy ra vấn đề gì, tốc độ đoàn tàu quá nhanh, chúng ta chỉ có thể đụng vào.”
Cổ Viêm cũng nói; “Bây giờ chúng ta đều là người bình thường, bất luận là va chạm hay nhảy từ đoàn tàu xuống, rơi vào bóng tối hai bên đường sắt, chúng ta đều không thể may mắn sống sót.”
Vừa nói, y vừa tiện tay nhặt lên một tảng đá trên đường ray, ném vào trong bóng tối bên ngoài đường ray.
Mọi người nghiêng tai lắng nghe.
Thế nhưng vẫn không có tiếng va chạm truyền đến.
Hoàn toàn không cách nào dò thám để biết phía bên ngoài đường ray sâu thế nào.
Cố Thanh Sơn lại nói: “Lo lắng như vậy cũng đúng, nhưng chúng ta vẫn phải tra xét cụ thể một chút...”
Hắn kéo Tô Tuyết Nhi đi xem xét đoàn tàu.
Sỏa Cường cúi đầu, nhìn hai chú chó Luyện Ngục nói:
“Nếu vẫn phải đi thì cứ để chúng nó đi dò đường một chút.”
Hai chú chó Luyện Ngục chạy dọc theo đường ray, nhanh chóng vọt ra ngoài.
Những người khác bắt đầu quay qua nghiên cứu những vết tích trên thân tàu.
Có người rút ra binh khí, chém một nhát lên đoàn tàu.
Tia lửa văng khắp nơi.
Lớp sắt bên ngoài đoàn tàu không hề bị hư hại chút nào.
Lần này mọi người đều hiểu năng lực phòng ngự của nó.
Cố Thanh Sơn dẫn theo Tô Tuyết Nhi đi một vòng quanh đoàn tàu.
Mấy cánh cửa tàu đóng thật chặt, không thể mở ra từ bên ngoài.
“Trên tinh đồ có cấu tạo đoàn tàu không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không có.” Tô Tuyết Nhi lắc đầu nói.
Bỗng nhiên một âm thanh máy móc điện tử vang lên: [Tôi có tất cả các tư liệu của đế quốc Tinh Huy, đang lấy ra sơ đồ cấu trúc chức năng của đoàn tàu Nhà Thám Hiểm.]
Tô Tuyết Nhi cũng nghe thấy được, không khỏi nôn nao trong lòng.
“Đây là binh khí chiến tranh siêu thời không, đến từ Nữ Thần Công Chính.” Cố Thanh Sơn giải thích.
Khi hắn giải thích cho Tô Tuyết Nhi, chẳng biết thế nào, toàn bộ tin tức về đoàn tàu Nhà Thám Hiểm dần dần xuất hiện trong đầu hắn.
Cố Thanh Sơn chăm chú tra xét các hạng mục công năng của đoàn tàu sắt thép, hồi lâu mới thở ra một hơi.
"Lợi hại."
Hắn không kìm chế được mà than thở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro