Đánh Lén! (2)
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
“Ta chọn kỹ xảo.”
[Kiếm tu Cố Thanh Sơn, ngài là một thẻ bài sử dụng vũ khí lạnh để chiến đấu, hệ thống kỹ xảo mà ngài có sẵn là: Kiếm thuật.]
[Ngài cần thẻ bài sau đây để giúp ngài nâng cao kỹ xảo kiếm thuật.]
Ngay sau đó, trên giao diện xuất hiện mấy thẻ bài, xếp thành một hàng chỉnh tề.
Thẻ bài thứ nhất là “Sự truy đuổi của Nguyên tố Gió”.
Đây là một thẻ bài phổ thông.
Cố Thanh Sơn gọi: “Laura!”
“Em đây, làm sao vậy?” Laura lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
“À… có lẽ anh vẫn cần một vài sự giúp đỡ của em.” Cố Thanh Sơn hơi ngại ngùng.
Đúng là ngại thật, đã sử dụng quá nhiều thẻ bài của đối phương rồi.
Laura là một cô bé tinh ranh, lập tức nhận ra sự biến đổi trong vẻ mặt của Cố Thanh Sơn.
“Cố Thanh Sơn, anh đừng ngại ngùng với em.” Laura không vui nói: “Mạng của em là do anh cứu, bây giờ cũng đang kề vai chiến đấu cùng với anh.”
Cô bé lớn tiếng nói: “Nếu như bỏ ra một số tiền bạc châu báu mà có thể giúp tập thể của chúng ta lớn mạnh hơn, giúp chúng ta chống lại những con quái vật kia và ngày tận thế, em sẽ không do dự.”
Cô bé nói xong liền hầm hừ, tùy ý túm vào trong hư không.
Một rương kho báu ánh vàng rực rõ được cô bé lấy ra từ trong hư không, tùy ý ném lên trên boong thuyền.
Lạch cạch!
Rương kho báu mở ra, các loại bảo thạch tuyệt đẹp rơi xuống sàn.
“Lần này vận may tệ thật.”
Laura lẩm bẩm, lấy nước tăng lực mà Diệp Phi Ly cho, uống một ngụm lớn.
“Xem nè, đây chính là đồ uống của Diệp Phi Ly, em đâu có khách khí với anh ấy, đòi rất nhiều rất nhiều lon luôn!”
Laura giơ lon nước giải khát lên cho Cố Thanh Sơn nhìn.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Chỉ thấy hắn ta đang ngồi ở bên cạnh Đại Ca, đưa cho Đại Ca một lon nước giải khát.
“Đây là lon cuối cùng của ngày hôm nay.” Diệp Phi Ly nhắc nhở Đại Ca.
Bên cạnh Đại Ca chất đầy lon nước giải khát rỗng, cả người tràn đầy sinh lực.
Hắn ta cười nói: “Tôi cảm thấy mình lại khôi phục được một chút sức mạnh, cảm giác này thật tuyệt.”
Nói xong, hắn ta nhận lấy đồ uống hồn lực của Diệp Phi Ly, uống ừng ực ừng ực.
Diệp Phi Ly mặt đổ mồ hôi lạnh, trông giống như bị rút hết sinh khí.
Cố Thanh Sơn cười.
Laura đúng là tri kỷ, hơn nữa cũng nói đúng tình hình thực tế.
Cô bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, thiết tha muốn đóng góp sức mạnh trợ giúp cho mình.
Cố Thanh Sơn nhìn Laura, dịu dàng nói: “Được, anh không khách sáo với em nữa. Mong em tiếp tục giúp anh tìm một thẻ bài.”
“Lần này anh muốn làm gì thế?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Anh đã tìm ra một cách có thể tăng cường thực lực của anh, nhưng cũng cần phải tiêu hao thẻ bài.”
Laura lập tức nói: “Không thành vấn đề! Anh muốn thẻ bài gì cứ nói thẳng.”
“Tên của thẻ bài là Sự truy đuổi của Nguyên tố Gió.”
“Được, anh chờ nhé.”
Nói xong, Laura cúi đầu xuống, lật tới lật lui cái túi nhỏ.
Chỉ một lát sau, cô bé đã tìm ra thẻ bài này.
Đây là một thẻ bài loại công kích, nếu phóng xuất sẽ bộc phát ra một cuộc tấn công bằng lưỡi gió giống như một cơn lốc trong phạm vi rộng.
Cố Thanh Sơn nhận lấy thẻ bài, bỏ vào trong giao diện.
“Thôn phệ.”
Hắn trực tiếp ra lệnh.
Sau khi khấu trừ một trăm điểm hồn lực của hắn, toàn bộ thẻ bài tản thành vô số điểm sáng, chui vào trong thẻ bài Đoạn Tội: “Kiếm tu Cố Thanh Sơn”.
Một cảm giác kỳ diệu xuất hiện.
Cố Thanh Sơn cảm thấy mình lại trở về thời khắc lúc trước.
Thời khắc liều chết một trận với sinh vật thần thoại Hỗn Loạn.
Hắn cảm thấy mình lại cầm Địa kiếm một lần nữa, dốc hết sức thi triển ra một kiếm kia.
Đó là sự bộc phát siêu cấp của mình dưới áp lực của cái chết.
Đó là một kiếm trước nay chưa từng có.
“Cảm giác này...”
“Thì ra khi ấy mình làm theo cách này.”
Cố Thanh Sơn thất thần lẩm bẩm.
Hóa ra tác dụng của việc thôn phệ một thẻ bài là giúp mình quay trở lại thời khắc trước đó một lần nữa, đắm chìm trong giây phút kiếm thuật bộc phát siêu cấp, cảm nhận sự huyền diệu ở trong đó.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, lĩnh hội cẩn thận bí ẩn của kiếm thuật.
Bên kia.
Trong dòng chảy vô tận xa xôi của hư không.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng sừng sững.
Từng luồng không khí màu xám từ bốn phương tám hướng kéo tới, đâm vào trong cơ thể của nó.
“Sức mạnh!”
“Sức mạnh khổng lồ!”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả gào thét.
Trên người nó không ngừng ngọ nguậy, dần dần mọc ra hai cánh tay mới.
Lúc này, nó đã có sáu cánh tay.
Uy thế khổng lồ hơn bốc lên từ trên người nó, hóa thành cơn bão liên tục không dứt, thổi bay mọi thứ trong hư không lân cận.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng ở giữa cơn bão, trông có mấy phần uy nghiêm và thần thánh thật sự.
Nó ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó của hư không, ánh mắt tập trung bất động.
Giống như nó đã nhìn thấy cảnh tượng ở khoảng cách vô cùng xa xôi.
“Mau nhìn kìa, cơ hội tốt!” Giọng nữ của nó vang lên.
“Đúng vậy, kẻ sở hữu Trật Tự cuối cùng đang ở trong trạng thái trầm ngâm.” Giọng nam không khống chế được sự hưng phấn nói.
“Mà ta đã mạnh hơn một chút rồi.” Giọng nữ bổ sung.
Trong khi nói chuyện, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã hợp sáu cánh tay lại, triển khai tư thế.
Nó hướng về phía phi thuyền nữ vương Kinh Cức, hạ thấp giọng và nhanh chóng niệm tụng câu thần chú:
“Cho dù ngăn cách hư không và thế giới, cũng không có kẻ nào có thể ngăn cản được thần uy của Hỗn Loạn.”
“Kẻ địch nằm rạp dưới chân ý chí của Hỗn Loạn.”
“Thần uy của Hỗn Loạn hóa thành Thần phạt!”
“Nó khát khao lấy cái chết của kẻ địch để đặt hòn đá cuối cùng cho kỷ nguyên của Hỗn Loạn!”
Cùng với tiếng tiệm nụng của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, quanh người nó dâng lên một luồng sương mù màu xám.
Sương mù hội tụ trong sáu cánh tay của nó, hóa thành một vệt sáng khổng lộ ầm ầm rung động.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chợt giơ sáu cánh tay lên, đánh vệt sáng màu xám khổng lồ ẩn chứa sức mạnh vô tận ra ngoài.
“Đây là ý chí của Hỗn Loạn!”
“Sức mạnh của Thần phạt, đi đi, đi giết hắn!”
Ầm!
Vệt sáng màu xám khổng lồ gào thét xuyên qua hư không, trong nháy mắt không biết đã đi về hướng nào.
....
Đối với tu sĩ mà nói, linh giác có thể giúp bọn họ thỉnh thoảng thấy trước cái chết của mình trong những năm tháng dài đằng đẵng.
Nhưng linh giác không phải lúc nào cũng phát huy tác dụng.
Do đó khi ánh sáng màu xám xuyên qua vô số tầng thế giới, xông thẳng đến phi thuyền nữ vương Kinh Cức, Cố Thanh Sơn hoàn toàn không biết gì về việc này.
Hắn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần lĩnh hội sự tuyệt vời của một kiếm kia.
Kiếm thuật của hắn đang thăng hoa.
May mà bốn thanh trường kiếm trên người hắn đều có kiếm linh.
Trong đó có một vị kiếm linh, là Sơn Nữ.
Vệt sáng màu xám đến thật sự quá đột ngột, vào giây phút nó xuất hiện trên phi thuyền.
Diệp Phi Ly vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương Anh Hào đang nói chuyện với Mèo Mun.
Đại Ca cười tít mắt bỏ thức uống hồn lực cuối cùng xuống, đang chuẩn bị khoan khoái nằm xuống.
Mà hắn ta cũng là người duy nhất phát hiện ra ánh sáng màu xám.
Sắc mặt của hắn ta đột nhiên biến đổi, nhảy bật dậy, thét to: “Cố Thanh Sơn!”
Cố Thanh Sơn không có bất kỳ phản ứng nào.
Trường kiếm ở sau lưng hắn đột nhiên hiển hiện.
Có điều chỉ có ba thanh, bởi vì Thiên kiếm vẫn đang ngủ say. Không có sự thúc giục của Cố Thanh Sơn, nó sẽ không chuyển động.
Triều Âm kiếm tiên phong xông lên trên cao.
Cùng thời khắc đó.
Sơn Nữ đột nhiên xuất hiện, một tay cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Vào giây phút này, Sơn Nữ đã dùng Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí biến thành cô gái loài người, cho nên mới có thể tự mình cầm kiếm.
Cố Thanh Sơn mạnh bao nhiêu, Sơn Nữ mạnh bấy nhiêu, nhưng điểm khác biệt giữa hai người là, hắn cần linh lực và hồn lực để thi triển kiếm quyết, mà cô thì không cần.
Cô có thể trực tiếp dùng sức mạnh của núi Đại Thiết Vi từ Hoàng Tuyền.
Núi Đại Thiết Vi không chỉ bảo vệ cho Hoàng Tuyền, mà còn là ngọn núi bảo vệ cho thế giới Lục Đạo, có thể chống đỡ cơn gió loạn kiếp, ngay cả Trường mâu bảy màu cũng không thể gây thương tổn được ngọn núi này.
[Kiếm tu Cố Thanh Sơn, ngài là một thẻ bài sử dụng vũ khí lạnh để chiến đấu, hệ thống kỹ xảo mà ngài có sẵn là: Kiếm thuật.]
[Ngài cần thẻ bài sau đây để giúp ngài nâng cao kỹ xảo kiếm thuật.]
Ngay sau đó, trên giao diện xuất hiện mấy thẻ bài, xếp thành một hàng chỉnh tề.
Thẻ bài thứ nhất là “Sự truy đuổi của Nguyên tố Gió”.
Đây là một thẻ bài phổ thông.
Cố Thanh Sơn gọi: “Laura!”
“Em đây, làm sao vậy?” Laura lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
“À… có lẽ anh vẫn cần một vài sự giúp đỡ của em.” Cố Thanh Sơn hơi ngại ngùng.
Đúng là ngại thật, đã sử dụng quá nhiều thẻ bài của đối phương rồi.
Laura là một cô bé tinh ranh, lập tức nhận ra sự biến đổi trong vẻ mặt của Cố Thanh Sơn.
“Cố Thanh Sơn, anh đừng ngại ngùng với em.” Laura không vui nói: “Mạng của em là do anh cứu, bây giờ cũng đang kề vai chiến đấu cùng với anh.”
Cô bé lớn tiếng nói: “Nếu như bỏ ra một số tiền bạc châu báu mà có thể giúp tập thể của chúng ta lớn mạnh hơn, giúp chúng ta chống lại những con quái vật kia và ngày tận thế, em sẽ không do dự.”
Cô bé nói xong liền hầm hừ, tùy ý túm vào trong hư không.
Một rương kho báu ánh vàng rực rõ được cô bé lấy ra từ trong hư không, tùy ý ném lên trên boong thuyền.
Lạch cạch!
Rương kho báu mở ra, các loại bảo thạch tuyệt đẹp rơi xuống sàn.
“Lần này vận may tệ thật.”
Laura lẩm bẩm, lấy nước tăng lực mà Diệp Phi Ly cho, uống một ngụm lớn.
“Xem nè, đây chính là đồ uống của Diệp Phi Ly, em đâu có khách khí với anh ấy, đòi rất nhiều rất nhiều lon luôn!”
Laura giơ lon nước giải khát lên cho Cố Thanh Sơn nhìn.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Chỉ thấy hắn ta đang ngồi ở bên cạnh Đại Ca, đưa cho Đại Ca một lon nước giải khát.
“Đây là lon cuối cùng của ngày hôm nay.” Diệp Phi Ly nhắc nhở Đại Ca.
Bên cạnh Đại Ca chất đầy lon nước giải khát rỗng, cả người tràn đầy sinh lực.
Hắn ta cười nói: “Tôi cảm thấy mình lại khôi phục được một chút sức mạnh, cảm giác này thật tuyệt.”
Nói xong, hắn ta nhận lấy đồ uống hồn lực của Diệp Phi Ly, uống ừng ực ừng ực.
Diệp Phi Ly mặt đổ mồ hôi lạnh, trông giống như bị rút hết sinh khí.
Cố Thanh Sơn cười.
Laura đúng là tri kỷ, hơn nữa cũng nói đúng tình hình thực tế.
Cô bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, thiết tha muốn đóng góp sức mạnh trợ giúp cho mình.
Cố Thanh Sơn nhìn Laura, dịu dàng nói: “Được, anh không khách sáo với em nữa. Mong em tiếp tục giúp anh tìm một thẻ bài.”
“Lần này anh muốn làm gì thế?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Anh đã tìm ra một cách có thể tăng cường thực lực của anh, nhưng cũng cần phải tiêu hao thẻ bài.”
Laura lập tức nói: “Không thành vấn đề! Anh muốn thẻ bài gì cứ nói thẳng.”
“Tên của thẻ bài là Sự truy đuổi của Nguyên tố Gió.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, anh chờ nhé.”
Nói xong, Laura cúi đầu xuống, lật tới lật lui cái túi nhỏ.
Chỉ một lát sau, cô bé đã tìm ra thẻ bài này.
Đây là một thẻ bài loại công kích, nếu phóng xuất sẽ bộc phát ra một cuộc tấn công bằng lưỡi gió giống như một cơn lốc trong phạm vi rộng.
Cố Thanh Sơn nhận lấy thẻ bài, bỏ vào trong giao diện.
“Thôn phệ.”
Hắn trực tiếp ra lệnh.
Sau khi khấu trừ một trăm điểm hồn lực của hắn, toàn bộ thẻ bài tản thành vô số điểm sáng, chui vào trong thẻ bài Đoạn Tội: “Kiếm tu Cố Thanh Sơn”.
Một cảm giác kỳ diệu xuất hiện.
Cố Thanh Sơn cảm thấy mình lại trở về thời khắc lúc trước.
Thời khắc liều chết một trận với sinh vật thần thoại Hỗn Loạn.
Hắn cảm thấy mình lại cầm Địa kiếm một lần nữa, dốc hết sức thi triển ra một kiếm kia.
Đó là sự bộc phát siêu cấp của mình dưới áp lực của cái chết.
Đó là một kiếm trước nay chưa từng có.
“Cảm giác này...”
“Thì ra khi ấy mình làm theo cách này.”
Cố Thanh Sơn thất thần lẩm bẩm.
Hóa ra tác dụng của việc thôn phệ một thẻ bài là giúp mình quay trở lại thời khắc trước đó một lần nữa, đắm chìm trong giây phút kiếm thuật bộc phát siêu cấp, cảm nhận sự huyền diệu ở trong đó.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, lĩnh hội cẩn thận bí ẩn của kiếm thuật.
Bên kia.
Trong dòng chảy vô tận xa xôi của hư không.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng sừng sững.
Từng luồng không khí màu xám từ bốn phương tám hướng kéo tới, đâm vào trong cơ thể của nó.
“Sức mạnh!”
“Sức mạnh khổng lồ!”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả gào thét.
Trên người nó không ngừng ngọ nguậy, dần dần mọc ra hai cánh tay mới.
Lúc này, nó đã có sáu cánh tay.
Uy thế khổng lồ hơn bốc lên từ trên người nó, hóa thành cơn bão liên tục không dứt, thổi bay mọi thứ trong hư không lân cận.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng ở giữa cơn bão, trông có mấy phần uy nghiêm và thần thánh thật sự.
Nó ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó của hư không, ánh mắt tập trung bất động.
Giống như nó đã nhìn thấy cảnh tượng ở khoảng cách vô cùng xa xôi.
“Mau nhìn kìa, cơ hội tốt!” Giọng nữ của nó vang lên.
“Đúng vậy, kẻ sở hữu Trật Tự cuối cùng đang ở trong trạng thái trầm ngâm.” Giọng nam không khống chế được sự hưng phấn nói.
“Mà ta đã mạnh hơn một chút rồi.” Giọng nữ bổ sung.
Trong khi nói chuyện, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã hợp sáu cánh tay lại, triển khai tư thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó hướng về phía phi thuyền nữ vương Kinh Cức, hạ thấp giọng và nhanh chóng niệm tụng câu thần chú:
“Cho dù ngăn cách hư không và thế giới, cũng không có kẻ nào có thể ngăn cản được thần uy của Hỗn Loạn.”
“Kẻ địch nằm rạp dưới chân ý chí của Hỗn Loạn.”
“Thần uy của Hỗn Loạn hóa thành Thần phạt!”
“Nó khát khao lấy cái chết của kẻ địch để đặt hòn đá cuối cùng cho kỷ nguyên của Hỗn Loạn!”
Cùng với tiếng tiệm nụng của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, quanh người nó dâng lên một luồng sương mù màu xám.
Sương mù hội tụ trong sáu cánh tay của nó, hóa thành một vệt sáng khổng lộ ầm ầm rung động.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chợt giơ sáu cánh tay lên, đánh vệt sáng màu xám khổng lồ ẩn chứa sức mạnh vô tận ra ngoài.
“Đây là ý chí của Hỗn Loạn!”
“Sức mạnh của Thần phạt, đi đi, đi giết hắn!”
Ầm!
Vệt sáng màu xám khổng lồ gào thét xuyên qua hư không, trong nháy mắt không biết đã đi về hướng nào.
....
Đối với tu sĩ mà nói, linh giác có thể giúp bọn họ thỉnh thoảng thấy trước cái chết của mình trong những năm tháng dài đằng đẵng.
Nhưng linh giác không phải lúc nào cũng phát huy tác dụng.
Do đó khi ánh sáng màu xám xuyên qua vô số tầng thế giới, xông thẳng đến phi thuyền nữ vương Kinh Cức, Cố Thanh Sơn hoàn toàn không biết gì về việc này.
Hắn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần lĩnh hội sự tuyệt vời của một kiếm kia.
Kiếm thuật của hắn đang thăng hoa.
May mà bốn thanh trường kiếm trên người hắn đều có kiếm linh.
Trong đó có một vị kiếm linh, là Sơn Nữ.
Vệt sáng màu xám đến thật sự quá đột ngột, vào giây phút nó xuất hiện trên phi thuyền.
Diệp Phi Ly vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương Anh Hào đang nói chuyện với Mèo Mun.
Đại Ca cười tít mắt bỏ thức uống hồn lực cuối cùng xuống, đang chuẩn bị khoan khoái nằm xuống.
Mà hắn ta cũng là người duy nhất phát hiện ra ánh sáng màu xám.
Sắc mặt của hắn ta đột nhiên biến đổi, nhảy bật dậy, thét to: “Cố Thanh Sơn!”
Cố Thanh Sơn không có bất kỳ phản ứng nào.
Trường kiếm ở sau lưng hắn đột nhiên hiển hiện.
Có điều chỉ có ba thanh, bởi vì Thiên kiếm vẫn đang ngủ say. Không có sự thúc giục của Cố Thanh Sơn, nó sẽ không chuyển động.
Triều Âm kiếm tiên phong xông lên trên cao.
Cùng thời khắc đó.
Sơn Nữ đột nhiên xuất hiện, một tay cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Vào giây phút này, Sơn Nữ đã dùng Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí biến thành cô gái loài người, cho nên mới có thể tự mình cầm kiếm.
Cố Thanh Sơn mạnh bao nhiêu, Sơn Nữ mạnh bấy nhiêu, nhưng điểm khác biệt giữa hai người là, hắn cần linh lực và hồn lực để thi triển kiếm quyết, mà cô thì không cần.
Cô có thể trực tiếp dùng sức mạnh của núi Đại Thiết Vi từ Hoàng Tuyền.
Núi Đại Thiết Vi không chỉ bảo vệ cho Hoàng Tuyền, mà còn là ngọn núi bảo vệ cho thế giới Lục Đạo, có thể chống đỡ cơn gió loạn kiếp, ngay cả Trường mâu bảy màu cũng không thể gây thương tổn được ngọn núi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro